Chiến Long Vô Song

Chương 832: Chương 832




Trương Thiên Kiện nhìn thấy Trần ninh, sắc mặt lập tức liền thay đổi, khuôn mặt trở nên tái nhọt, vội đứng lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh, rơi xuống từng hạt.

Tại sao Trần Ninh còn sống?

Diệp sư dâu?

Trong lòng Trương Thiên Kiện đặt ra vô số câu hỏi, nhưng anh ta không dám hỏi, nói chuyện cũng trở trên khó khăn, run run nói: “Trần… Trần tiên sinh, sao anh lại tới đây?”

Trần Ninh nhìn những người bồi rượu ở trong đó, còn có nhân viên tạp vụ, nói: “Nơi này không còn chuyện của mọi người, mau ra ngoài.

Nhóm người đó nghe vậy liền cuống quýt rời đi.

Trần Ninh lấy ra một cái ghế rồi ngồi xuống, châm một điều thuốc, gương mặt giữa làn khói mờ ảo càng thêm thần bí.

Anh chậm rãi nói: “Đây là lần thứ hai đúng không?”

Cả người Trương Thiên Kiện run lên, bất chấp khó khăn nói: “Trần tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì?”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Diệp sư đã chết.”

Cái gì?

Trương Thiên Kiện mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.

Trong lòng anh ta chợt dâng lên một nỗi sợ hãi.

Trần Ninh đã giết chết Diệp sư, còn tìm đến tận đây, ý muốn của anh là gì không nói cũng biết.

Anh ta không thể kiềm chế được cơ thể, run rầy đứng lên, sợ hãi cầu xin tha thứ: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.”

“Cầu xin ngài, cầu xinh ngài tha cho tôi một cơ hội, tôi cam đoan về sau không dám nữa…”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Cho tôi một lý do để không giết anh.”

Sắc mặt Trương Thiên Kiện thay đổi không ngừng, trong đầu vội suy nghĩ, liền nói: “Thực sự việc muốn giết ngài không phải chủ ý của tôi, mà là Hạng Minh Nguyệt, cô ta cực kỳ muôn giết ngài, nên đã sai tôi làm như vậy…”

Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Đại tiểu thư của Hạng gia, con gái của Mục lão, Hạng Minh Nguyệt?”

Trương Thiên Kiện vội vàng nói:”Đúng vậy, chính là cô ta, cầu xin ngài hãy tha cho tôi một lần.”

Trần Ninh không nghĩ tới, chuyện lần này ngay cả Hạng gia vậy mà cũng nhúng tay vào.

Anh nhìn Trương Thiên Kiện, hờ hững nói: “Anh đã sai ở chỗ động đến người nhà tôi rồi.”

Nói xong, Trần Ninh xoay người rời đi, đồng thời phân phó cho đám người Điển Chử: “Tiễn anh ta đi.”

Điển Chử lập tức ra tay, răng rắc một tiếng, chặt đứt cổ của Trương Thiên Kiện.

Trương Thiên Kiện, chết!

Hôm sau, tin Trương Thiên Kiện chết liền truyền tới Thủ đô, cả vòng luẫn quản nơi Thủ đô quyền quý đều trở nên ôn ào.

Đại tiểu thư của Hạng gia là Hạng Minh Nguyệt đang làm đẹp ở thẩm mỹ viện nghe thấy tin này liền lạnh lùng nói: “Cái gì mà đại thương gia buôn bán súng ống đạn dược, gì mà vị vua của chiến tranh, đều là một lũ phế vật.”

Người đi theo Hạng Minh Nguyệt là Vương Phúc nói: “Tiểu thư, lão gia nói cô đừng tiếp tục chọc vào Trần Ninh nữa.”

Hạng Minh Nguyệt mặt lạnh như băng nói: “Trần Ninh hại chết vị hôn phu của tôi, tôi chưa kịp gả đi chồng đã chết, khiến thanh danh của tôi bị huỷ hoại.”

“Về sau tôi làm sao có thể gả được vào những nhà quyền quý bậc nhất nữa?”

*Tôi nhất định phải giết anh ta, trả thù cho Trương Dương cũng như trả thù cho chính mình.”

Hạng Minh Nguyệt nói tới đây, phân phó: “Vương Phúc, chuẩn bị cho tôi một chuyến tới Trung Hải để gặp Trần Ninh.”

Vương Phúc nghe vậy vội vàng khuyên ngăn: “Tiểu thư, tuyệt đối không thể được,”

“Trần Ninh là mãng phu đi ra từ nơi chiến trường, giết người như cắt cỏ.”

“Cô thân ngọc cành vàng, yếu ớt như vậy sao có thể cùng anh ta lấy trứng chọi đá?”

“Hơn nữa, lão gia cũng không cho phép cô trêu chọc Trần Ninh, cô cố ý muốn tìm Trần Ninh làm gì?”

Hạng Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Vương Phúc, anh đi theo tôi cũng đã hơn chục năm, tính tình tôi anh hiểu rõ, thù này tôi nhất định phải trả, bây giờ anh nghe theo tôi hay nghe theo cha tôi?”

Vương Phúc đã từng trong quân ngũ, trước kia là người của Hạng lão gia, sau khi xuất ngũ tiếp tục ở lại Hạng gia làm việc, phụ trách bảo vệ Hạng Minh Nguyệt.

Anh ta do dự một lúc, sau đó trả lời: “Tôi đối với Đại tiểu thư như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

Hạng Minh Nguyệt thoả mãn nói: “Tốt lắm.”

“Vậy anh chuẩn bị cho tôi một lực lượng trăm người chiến đấu tinh nhuệ, theo tôi đi xuống Giang Nam.”

“Bên cạnh đó, anh nói cho những vị công tử giàu có kia trong Thủ đô là tôi đến Giang Nam chơi, bọn họ có hứng thú thì có thể cùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.