Chiến Long Vô Song

Chương 1036: Chương 1036: Chương 836




Bắt chợt, bọn họ đều nở nụ cười.

Trương Thiến vén vén tóc bên tai, nhìn Trần Ninh cười cười: “Trần Ninh, khách sạn Nguyệt Bán Loan của chúng tôi vừa mới khai trương không có bao lâu, chắc hẳn anh không hiểu rõ về cách thức ở đây.”

“Khách sạn Nguyệt Bán Loan của chúng tôi không phải nơi bình thường, mà là khách sạn năm sao cao cấp, nếu bao trọn nơi này một ngày sẽ nói phí mấy triệu, không chỉ vậy còn phải hẹn từ trước.”

“Anh bây giờ không còn là công tử của Trần gia nữa, đã nghèo đến nỗi bây giờ mà vẫn còn hút Thực Long.”

“Cho nên anh không phải ở trước mắt tôi khoe khoang mình là người có tiền, thành thật sắp xếp đi ăn bữa cơm bình thường với vợ, vui vẻ nhẹ nhàng như thế không phải thích hợp hơn sao?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Cô đã nói xong mấy lời vô nghĩa đó chưa?”

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn bao trọn khách sạn của các cô, nếu cô không quyết định được thì có thể gọi ông chủ của cô ra đây gặp tôi.”

Sắc mặt của Trương Thiến thay đổi, cô ta có chút bị dọa Sợ Tôi.

Cô ta nghi ngờ hỏi: “Anh chắc chắn, khẳng định sẽ bao khách sạn của chúng tôi sao?”

Đồng Kha tức giận nói: “Lỗ tai của các cô bị điếc hay sao, anh rễ tôi đã nói rất nhiều lần rồi, là muốn bao trọn chỗ này, tổ chức sinh nhật cho chị tôi.”

Trương Thiến cũng tức giận.

Cô ta cảm thấy được Trần Ninh đang phô trương thanh thế, cô ta thật sự muốn xem xem Trần Ninh có phải thật có tiền bao hết khách sạn này hay không.

Cô ta cười lạnh nói: “Được, tuy rằng bây giờ ông chủ của chúng tôi không ở đây, mặc dù nếu muốn bao toàn bộ khách sạn thì phải đặt trước một tuần, nhưng theo thái độ của hai người, tôi sẽ quyết định. 10 triệu để bao khách sạn của chúng tôi trong một ngày, anh có tiền thì bao, không có tiền thì mời đi nhanh, những quán cơm bình dân mới thích hợp cho những người nghèo như anh.”

10 triệu!

Tất cả nhân viên khách sạn, còn có một vài người khách ra vào, nghe thấy Trương Thiến nói lời này, đều nhịn không được giật mình.

Bởi vì những ngày bình thường, thu nhập bình thường của Nguyệt Bán Loan cũng chỉ trên dưới 3 triệu là cùng.

Trương Thiến đưa ra cái giá 10 triệu, đã gấp máy lần so với bình thường.

Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Trần Ninh, nhìn xem Trần Ninh rốt cuộc có tiền hay không.

Một màn khiến cho bọn Trương Thiên khiếp sợ đã xảy ra.

Sắc mặt Trần Ninh bình tĩnh nói bao, sau đó thuận tay lấy ra một tắm thẻ thông dụng toàn cầu màu đen, phân phó nói: “Quét thẻ đi.”

Ánh mắt khiếp sợ của đám người Trương Thiến đều nhìn ra phía đó.

Tay Trương Thiền hơi run run nhận lấy thẻ đen, cô đến nói chuyện cũng không lưu loát, run run nói: “Trần, Trần tiên sinh, anh khẳng định?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đúng!”

Trương Thiến cũng không biết chính mình đang có cảm giác gì, cầm thẻ của Trần Ninh đi quét, Trần Ninh đưa mật mã, liền quét thành công 10 triệu, cô ta sắp khóc đến nơi.

Chỉ có những người giàu có nhất trên thế giới mới có tư cách có được tắm thẻ American Express Black Card(“) này.

(*) Những tắm thẻ ngân hàng cũng được phân chia giống như các giai cấp trong xã hội. Tầng lớp bình dân sẽ sử dụng thẻ thường, giới buôn bán, kinh doanh thường sử dụng thẻ vàng, người giàu có thì sử dụng hạng thẻ bạch kim. Black Card sẽ chỉ dành cho giới siêu giàu.

Trần Ninh có thể tùy tùy tiện tiện liền rút ra 10 triệu, chỉ vì chúc mừng sinh nhật cho vợ, anh chắc hẳn có rất nhiều tiền.

Trương Thiến nghĩ đến mình lúc mới gặp lại Trần Ninh, cho rằng anh là loại người không có tiền, liền cười nhạo anh, cho rằng anh ngày đó không chọn cô ta là tha cho cô con đường sống.

Cho tới bây giò, cô ta rốt cục hiểu được, mặc kệ trước kia hay là hiện tại, Trần Ninh đều là người cô ta không thẻ trèo cao bám vào được, cô ta ở trong mắt Trần Ninh cái gì cũng không phải.

Cô ta vừa rồi vẫn còn dương dương tự đắc!

Cô ta hiện tại, vừa hối hận vừa thẹn, hận không thể tìm chỗ nào đó mà trốn đi.

Tất cả nhân viên khách sạn ở đó, đều vô cùng khiếp sợ, đều nhỏ giọng bàn tán, lần này mọi người không nghe theo Trương Thiến nữa, cũng không nói cái gì mà Trần Ninh không xứng với Trương Thiên nữa.

Ngược lại, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Thiền.

Đúng lúc này, ông chủ của khách sạn Chu Sùng Hỉ nghe thấy liền tới.

Đám người Trương Thiến không biết Trần Ninh, nhưng Chu Sùng Hỉ có quen biết.

Chu Sùng Hỉ nhìn thấy Trần Ninh, tâm trạng kích động, không ngừng cúi người, cười nịnh nói: “Trần tiên sinh, ngài vậy mà quan tâm tới Nguyệt Bán Loan của tôi, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Ông ta nói xong, quay đầu nhìn phía Trương Thiền, lạnh lùng nói: “Cô làm cái gì vậy?”

“Trần tiên sinh lựa chọn đến khách sạn của chúng ta, chính là vinh dự của chúng ta, cô còn dám lấy tiền, hơn nữa lại còn thu nhiều hơn sao?”

“Lập tức đem tiền trả về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.