Chiến Long Vô Song

Chương 889: Chương 889: Chương 839




Ông ta cảm tháy bây giờ giống như thần tiên đánh nhau, người phàm như ông ta phải chịu tội.

Ông ta mang vẻ mặt cầu xin nói: “Hạng tiểu thư, van cầu cô đừng đùa giỡn tôi, dù là các cô hay là Trần tiên sinh, hai bên tôi đều đắc tội không nỗi.”

“Cầu xin cô hãy bỏ qua cho tiểu nhân đi!”

Hạng Minh Nguyệt cười lạnh, vừa vuốt ve con chó quý, vừa lạnh lùng nói: “Đùa giỡn, ông nhìn tôi hiện tại đang đùa giỡn với ông sao?”

“Hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của cún con Tiểu Hắc, tôi quyết định sẽ tổ chức sinh nhật cho chó của tôi ở đây.”

“Nếu như Trần Ninh muốn tổ chức sinh nhật cho vợ mình thì chọn chỗ khác đi.”

Lưu Kiến Minh mở miệng nói: “Ông chủ Chu, ông đừng nghĩ chuyện Trần Ninh kia thì được còn bọn tôi thì không được, ông có tin rằng bọn tôi sẽ cho cái khách sạn này của ông đóng cửa không?”

Vương Hải Phong cũng cười lạnh nói: “Đúng vậy! Tên Trần Ninh ngạo mạn kia, anh ta cùng lắm cũng chỉ là quân nhân xuất ngũ, trưởng bối nhà tôi đều là người làm ăn trong giới chính trị, muốn xử lý ông rất đơn giản.”

Sắc mặt Chu Sùng Hỉ trắng bệch.

Ông ta kiên trì nói: “Hạng tiểu thư, mọi người chờ tôi liên hệ Trần tiên sinh, hỏi một chút ý kiến ngài ấy.”

Nói xong, Chu Sùng Hỉ liền đầu đầy đổ mồ hôi tiến đến một bên, lấy ra di động, dựa theo số điện thoại Trần Ninh đã lưu gọi đì.

Người nhận điện thoại là Điển Chử.

Sau khi Điển Chử hiểu rõ tình hình, cắt đứt điện thoại, nhỏ giọng nhìn Trần Ninh nói: “Thiếu soái, xảy ra chuyện rồi.”

Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Điển Chử nói: “Là bên phía khách sạn Nguyệt Bán “Hạng Minh Nguyệt nói rằng cô ta phải bao khách sạn Nguyệt Bán Loan để mừng sinh nhật cho con chó của cô ta, còn tuyên bố Thiếu soái muốn tổ chức sinh nhật cho phu nhân thì đổi địa điểm khác.”

Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống.

Điển Chử nhịn không được nhìn Trần Ninh nói: “Thiếu soái, Đại tiểu thư Hạng gia bọn họ, rõ ràng là hướng về phía ngài.”

“Ngài muốn đi qua đó xem xem không, nếu không, chỉ sợ.

ông chủ khách sạn Chu Sùng Hỉ kia bị làm khó xử.”

Tràn Ninh thản nhiên nói: “Chuẩn bị xe, đi xem tiệc sinh nhật tổ chức như nào rồi, thuận tiện xem những người kia muốn làm gì.”

Điển Chử nói: “Vâng!”

Khách sạn Nguyệt Bán Loan!

Ông chủ Chu Sùng Hï khóc không ra nước mắt, ông ta thiếu chút nữa mà quỳ xuống cầu xin đám tiểu thử công tử kia ngay tại đó.

May mắn, ngay lúc ông ta sắp không chịu được nữa thì Trần Ninh đến.

Trần Ninh mang theo Điển Chử cùng Bát Hồ Vệ, đi những chiếc xe Jeep màu đen đến.

Anh vừa mới từ trên xe bước xuống dưới, Chu Sùng Hỉ liền giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, dẫn theo đám nhân viên Trương Thiến, bước nhanh ra chào đón, run giọng nói: “Trần tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi.”

Đám người Hạng Minh Nguyệt cùng Lưu Kiến Minh, Vương Hải Phong, nhìn tháy Trần Ninh xuất hiện, ánh mắt bọn họ đều không thiện cảm nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn Chu Sùng Hïỉ mồ hôi ướt đẫm, mỉm cười nói: “Ông chủ Chu, có chuyện gì vậy?”

Chu Sùng Hi bắt chấp khó khăn nói: “Trần tiên sinh, vốn là hôm qua ngài đã bao trước toàn bộ khách sạn. Nhưng hôm nay Hạng tiểu thư đến từ Thủ đô, còn có Lưu thiếu cùng Vương thiếu bọn họ, cũng thích khách sạn của tôi, không những đòi bao hết mà còn muốn tiệc ngài đặt phải chuyển đi chỗ khác.”

Trần Ninh không đợi Chu Sùng Hỉ nói xong, cũng đã quơ quơ tay, ý bảo anh đã biết.

Ánh mắt anh dừng ở Hạng Minh Nguyệt cùng đám công tử giàu có kia, khẽ cười nói: “Tiểu bằng hữu, hôm nay là sinh nhật vợ tôi, cho tôi mặt mũi, đừng ở đây làm loạn.”

Tiểu bằng hữu!

Đám tiểu thư công tử quyền quý Hạng Minh Nguyệt họ, tuy rằng đều là hai mươi mấy tuổi, nhưng cũng không trẻ hơn nhiều so với Trần Ninh.

Thế mà Trần Ninh lại xem bọn họ như trẻ con!

Điều này làm cho đám người Lưu Kiến Minh cùng Vương Hải Phong, tất cả đều giận dữ, cực kỳ tức giận.

Hạng Minh Nguyệt vẫn lạnh băng như trước, cô ta cười lạnh nói: “Trần Ninh, chúng tôi với anh không quen biết, vì cái gì phải cho anh mặt mũi.”

Lưu Kiến Minh cũng đứng ra, gào thét nói: “Đúng vậy, sinh nhật vợ anh thì liên quan gì đến chúng tôi.”

“Hôm nay cũng là sinh nhật chú chó của Hạng tiểu thư chúng tôi, tại sao anh không để mặt mũi cho chúng tôi, tự mình chuyển địa điểm đi?”

Lời này nói ra! Hạng Minh Nguyệt liền nở nụ cười.

Chu Sùng Hỉ cùng đám người Trương Thiến hai mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Điển Chử cùng Bát Hồ Vệ giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.