Sisso phẫn nộ nhìn Trần Ninh: “Tôi thừa nhận anh rất mạnh.”
“Nhưng bẽn cạnh tôi còn cỏ hãng trăm thủ hạ tinh nhuệ, tôi không tin một mình anh có thể giết hết bọn họ, hỏm nay anh nhất định phải chét!”
Ông ta nói xong liền quay đầu nhìn những kỵ sỹ còn lại của 12 kỵ sĩ và cả hàng trăm thủ hạ mà ông ta dẫn đến, cao giọng nói: “Người này đã giết Wiliam, giết cả Tứ Hoảng và nhóm Kỵ sỹ.”
“Các người nói xem chúng ta phải làm thế nào?”
Hàng trăm thủ hạ tinh nhuệ lập tức đồng
thanh hét lên: “Giết, giết, giết…”
Nhất thời, mây gió cuồn cuộn, sát khí ngắt trời.
Lúc nảy đám người Lã Quốc Vinh cũng dưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thắy giờ phút này đã đến lúc thể hiện lòng trung thành với “vương từ” của mình rồi.
Vi vặy Lả Quốc Vinh người đầu tiên đứng ra, lạnh lùng liếc nhìn Trần Ninh cùng những người nhà họ Tống lớn tiếng nói: “Nhả họ Lã chúng tôi nguyện ý giúp Sisso tiên sinh một tay giết Trần Ninh vả nhà họ Tống, giúp Wiliam báo thù.”
Dương Kính Trạch thấy vậy cũng không chút do dự mà dẫn theo thủ hạ đứng ra lớn tiếng nói: “Nhà họ Dương chứng tôi cũng nguyện ý giúp Sisso tiên sinh một tay.”
Lưu Hựu Khiêm cũng đem theo thuộc hạ lên miệng nói: “Nhà họ Lưu chúng tôi ờ Đông Hải cũng nguyện giúp Sisso tiên sinh một tay.”
Lúc này từng người dẫn theo một nhóm thủ hạ tiến lên, tất cả đều đứng về phía Sisso.
Tống Sính Đình cùng người nhà họ Tống thấy vậy thi sắc mặt ai cũng trắng bệch, mặt đầy sự hoảng sợ.
Bây giờ không còn đơn giản chỉ là Sísso muốn giết Trần Ninh nữa mà là cả những gia tộc ở tỉnh Giang Nam và Đông Hài cũng tiếp tay cho ông ta, tự nguyện làm tay sai cho Sisso, toàn bộ đều gia nhập phe cánh của Sisso mà tuyên chiến với nhà họ Tống.
Tống Thanh Tùng cảm tường như trời đất muốn rung chuyển, đám người Lã Quốc Vinh này ai cũng có thực lực mạnh hơn nhà họ Tống, lúc này tất cả bọn họ họp lực tuyên chiến với nhà họ Tống, trong lòng õng ta thầm nghĩ: Lẽ nào lần nảy nhà họ Tống thực sự xong đời rồi?
Người nhà họ Tống sắc mặt ai cũng tái mét, người run rầy.
Chỉ có mình Trần Ninh vẫn binh thản như cũ, Trần Ninh cười lạnh nhìn đám người Lã Quốc Vinh nổi: “Thật là một đám tay sai ưu tú.”
“Tôi còn tưởng các ngưòi gia nhập Hội toàn trí là vì bị Sisso bắt ép, nhưng bây giờ xem ra là hoàn toàn không phải, các người căn bản chính là một đám phản đồ.”
Đám người Lã Quốc Vinh nghe vậy thi mặt hơi biến sắc.
Lã Quốc Vinh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Trần Ninh nói: ‘Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh hại chết Wiliam tiên sinh, tội đáng chết, chúng tỏi là giúp cái đúng chứ không phải giúp người quen.”
Sisso cũng nhìn Trần Ninh cười nhạo nói: Trần Ninh, xem ra thứ anh biết cũng không ít.”
Tiếc là anh cùng đám người nhà họ Tống đang có mặt ở đây hôm nay không ai có thề sống sót.”
Trần Ninh nghe vậy miệng nhếch lên: “ông định giết hết chúng tôi?”
“Chỉ dựa vào đám phế vật các người, cộng thêm đảm cẩu tay sai kia?”
Sisso hừ lạnh nói: “Dựa vào đám thù hạ này của tôi còn có nhóm người Lã Quốc Vinh giúp đỡ có giết các người mười ỉần cũng được.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Vậy ông nhìn xem chỗ nảy, có thề giết các người được mấy lần?”
Trần Ninh nói xong giơ tay lên tạo ra tiếng động.
Tạch!
Một pháo hiệu bắn lẽn trong không trung, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc ngầng đầu nhìn chiếc pháo đạn nồ trên bầu trời.
Bọn họ còn chưa hiểu rõ chuyện gi xảy ra thì mặt đắt đột nhiên rung chuyền.
Da da da!
Là tiếng giày quân sự của quản đội dẫm trên mặt đất phát ra âm thanh.
Sắc mặt của Sisso cùng Lã Quốc Vinh, Dương Kính Trạch và Lưu Hựu Khiêm biến đồỉ kịch liệt.
Bọn họ nhận ra điều gi đỏ, lằn lượt đưa thuộc hạ ra khỏi cổng nhà họ Tống, sau đó kinh hoàng nhìn thấy: Trên đường phố, hàng nghìn binh lính đứng nghiêm trang, tay cầm súng đang vây quanh hàng rào sắt, sát khí đằng
đằng.
Lã Quốc Vinh vừa mới bước đến gần, Điền Chử mặt hóa trang không nhìn rõ ngũ quan nhưng bá khí vô cùng lập tức rút khẩu súng của một chiến sĩ ở bên cạnh, nhấc báng súng lên đánh thẳng vào mặt Lã Quốc Vinh.
Bụp!
Phần báng súng đập vào mặt Lã Quốc Vinh khiến mũi hắn ta như bị gãy ra, mặt toàn máu
tươi, hắn ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Điền Chử bớt phẫn nộ nhìn Lã Quốc Vinh dưới đất, nhổ một ngụm nưởc bọt, mắng chửi: “Ý gỉ hả, một tên bán nước, nối giáo cho giặc như mày mà cũng đòi làm người cũng phe với chúng tôi.”
Nhà Tống Sính Đinh thấy cảnh này thì không nhịn được mả vui mừng.
Nhưng bọn họ căn bản không biết vị thiếu tả này thực ra chính lồ Điền Chử người bình thường hay đl theo Trần Ninh, nếu không thì bọn họ sẻ càng kinh ngạc hơn.
Sắc mặt Sisso vô cùng khó coi, ông ta lớn tiếng nói: “Tôi Sisso, thân vương Ưng quốc, tôi có quyền miễn trừ ngoại giao, các người không có quyền đối xử với tôi như thế này.”
Lúc này, hiện trường iại xuất hiện thêm vài chiếc xe ô tô màu đen, một nhóm người mặc vest đen, đeo thẻ công tác đi xuống.
Những người này đều đến từ An ninh quốc gia cùa Hoa Hạ.
Người đi đầu là Tào Khai Dân người phụ trách An ninh quốc gia.
Tào Khai Dân tay cầm một chiếc tủi màu đen, dẫn theo thủ hạ đi đến, trước tiên là bắt tay kính lễ với Trần Ninh.
Tào Khai Dân thấp giọng cười nói: “Thiếu tướng, ngài vắt vả rồi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Mọi người đều vất vả roi.
Thiếu tưởng?
Những người ờ phỉa xa không nghe rõ Tào Khai Dân xưng hô với Trần Ninh.
Nhưng Sisso cùng đám người Lã Quốc Vinh ở gằn có thẻ nghe tháy võ cùng rõ rãng.
Bọn họ kinh ngạc sững sở nhìn Trần Ninh.
Bọn họ cuối cùng đã biết tại sao Trằn Ninh có thể một mình đánh bại Tứ Hoàng rồi.
Bọn họ cuối cùng cũng biết tại sao Trần Ninh có thể điều động quản đội, quân đội gọi anh là thủ trường.
Thì ra, Trần Ninh chính là thiếu tướng Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.
Trong lòng bọn họ trầm xuống, hối hận, tuyệt vọng.
Sau khi bắt tay với Trằn Ninh, Tào Khai Dân quay đầu qua lạnh lùng liếc nhìn đám người Sisso.
Anh ta điềm nhiên nôi: “Sisso, ông cùng tồ chừc Toàn Tri Hội của ông làm gãy hại đến sự an toàn quốc gia chúng tôi, quyền miễn trừ ngoại giao cùa ông bị mất hiệu lực, đội an ninh quốc gia chúng tôi đến bắt các người…”
Bùm!
Sisso cảm giác như bị sét đánh ngang tai, mặt xám xịt, người run rẩy.
Đám tay sai Lã Quốc Vinh ai ai mặt cũng tuyệt
vọng, bọn họ biết lần này bọn họ thực sự xong đời rồi.