Chiến Long Vô Song

Chương 795: Chương 795: Giữ Gìn Đến Cùng






Lúc ấy Đường Khiếu Lâm thuê cô giết Trần Ninh, hơn nữa còn cố ý giấu diếm thân phận Trần Ninh, thậm chí sau đó còn muốn diệt khẩu cô.

Lúc ấy là cô là sát thủ Hắc Ám Thần Điện, tự cho là đã lại không còn cách nào về nước, không còn cách nào lại trở lại dưới trướng Thiếu soái.

Cho nên lúc ấy cô hoàn toàn không cố kỵ, dưới cơn nóng giận liền trực tiếp xử lý Đường Khiếu Lâm.

Thật không ngờ tới, hiện tại cô vậy mà lại ở dưới trướng của Thiếu soái,

có thể trở lại đất nước của mình, trở lại làm việc cho quân Bắc Cảnh.

Nhưng cô giết Đường Khiếu Lâm tạo thành tai hoạ ngầm, hiện tại cũng bạo phát.

Đường các lão quyền thế ngập trời, chắc chắn sẽ không để con trai chết vô ích.

Đây không phải là, Trần Quốc Phàn đã đến bắt người rồi sao?

Sắc mặt Tần Tước phức tạp.

Trần Ninh vẫn là vẻ mặt thong dong

như cũ, thậm chí khóe miệng còn mang theo một vòng chế giễu như có như không.

Anh nhìn Trần quốc Phàn, cười lạnh nói: “Là Đường các lão bảo anh đến chỗ tôi bắt người?”

Trần Quốc Phàn phủ nhận nói: “Thiếu soái, ngài hiểu nhầm rồi!”

“Đường Khiếu Lâm tiên sinh bị hại ở Đông Doanh, chúng tôi kết luận sơ bộ hung thủ chính là Tần tiểu thư này, tôi đến bắt giữ theo quy củ...”

Trần Ninh lạnh lùng đánh cắt ngang:

'Anh theo cái quy tắc rác rưởi gì?”

“Cái gì?”

Trần Quốc Phàn bị Trần Ninh mắng ngây cả người.

Đoàn hạ thủ của anh ta cũng ngây người,

Thậm chí bao gồm bọn người Tần Tước, Điển Chử và Bát Hổ Vệ cũng ngây người.

Trần Quốc Phàn thẹn quá hóa giận, đỏ mặt lên: “Thiếu soái, ngài...”

Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Anh không thừa nhận là Đường Bá An phái anh đến, không sao.”

“Nhưng anh nói anh làm việc dựa theo quy củ, đây là chuyện tào lao gì?”

“Đây là lần đầu tiên anh làm việc ở đây sao?”

“Anh có biết Tần Tước người trong quân Bắc Cảnh của tôi không, cô ấy là một trong những đội trưởng đội

cảnh vệ của tôi.”

“Chúng tôi là quân sĩ Bắc Cảnh, làm chuyện gì, bao giờ đến phiên anh quản thế?”

Lời này của Trần Ninh, nói thẳng đến nỗi làm Trần Quốc Phàn đỏ mặt lên, á khẩu không trả lời được gì

Quả thực, Trần Ninh là thống soái Bắc Cảnh hiện tại, Trần Ninh còn tán đồng ý rằng Tần Tước là binh sĩ của anh, như vậy coi như Tần Tước phạm sai lầm, cũng không tới phiên Trần Quốc Phàn quản.

Trong quân một bộ kỷ luật, chuyên

môn quản.

Trần Ninh hờ hững nhìn Trần Quốc Phàn: “Tôi biết là Đường Bá An gọi anh tới bắt người.”

“Trở về nói với Đường Bá An, muốn người, để tự ông ta đến đòi với tôi, vừa hay tôi cũng muốn tính toán nợ nần với ông ta.”

“Cút!”

Sắc mặt Trần Quốc Phàn phình ra như màu gan heo.

Anh ta không ngờ tới Trần Ninh vậy

mà vì một thuộc hạ, không tiếc triệt để trở mặt với Đường các lão.

Nhưng mà, chức vị của anh ta kém xa Trần Ninh, hơn nữa anh ta muốn bắt Tần Tước cũng không hợp quy củ, cho nên chỉ có thể xám xịt mang theo thủ hạ, chật vật rời đi.

Tần Tước nhìn bọn người Trần Quốc Phàn rời đi, cô nhịn không được nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, họa là tôi gây lên, hiện tại Đường các lão đã muốn tính sổ với tôi, ngài giao tôi cho bọn họ là được, không cần đắc tội Đường các lão...”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi là người sự đắc tội với ông ta sao?”

Tần Tước nghe vậy, cúi đầu không dám lên tiếng.

Trần Ninh lại nhìn Điển Chử và Bát Hổ Vệ một chút, hờ hững nói: “Mọi người đều là binh sĩ của tôi, không có lệnh của tôi, không ai có quyền động vào mọi người.”

Tần Tước và mấy người Điển Chử, từng người tường người liền có ánh mắt cảm động.

Bọn họ cũng đều biết, trong quân Bắc Cảnh, Thiếu soái vô cùng nghiêm khắc, thưởng phạt rõ ràng.

Nhưng ở trước mặt người ngoài, Thiếu soái vô cùng gìn giữ thủ hạ, bao che khuyết điểm cực độ.

Đây cũng là nguyên nhân vô số chiến sĩ Bắc Cảnh, vô cùng tin phục Trần Ninh, người người đều nguyện ý bán mạng cho Thiếu soái.

Kỳ thật, đây cũng là nguyên tắc của Trần Ninh.

Dưới Trần Ninh xem ra, là kiêu binh quán tướng.

Binh là dùng đến kiêu ngạo, tướng là phải nuông chiều.

“Bản thân không bảo vệ tướng sĩ dưới trướng của mình, ai nguyện ý theo mình ra đầu súng mũi giáo nơi chiến trường đâu?

Ánh mắt Trần Ninh rơi vào người Tần Tước, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, Đường Khiếu Lâm thuê giết tôi, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với Đường Bá An đâu.”

Cái chết của Đường Khiếu Lâm, cỏ thể nói là gieo gió gặt bão.

“Cô không cần lo lắng, coi như Đường Bá An tới, tôi cũng sẽ bảo vệ cô đến cùng.”

“Nhưng mà cô cũng phải tranh khẩu khí cho tôi, lập công chuộc tội thật tốt, đừng để tôi thất vọng.”

Tần Tước cúi chào, lớn giọng nói: “Vâng, Thiếu soái!”

Trong thư phòng, phủ đệ Đường gia.

Người mặc áo Jacket nâu, Đường Bá An bên trong nho nhã giấu giếm uy nghiêm, sau khi nghe Trần Quốc Phàn báo cáo, không khỏi nhíu mày.

Đường Bá An chầm chậm nói: “Con trai tôi bị giết, hiện tại thi thể mới vừa mới trở về từ Đông Doanh, còn đang ở trong nhà tang lễ, đến tang lễ còn không kịp cử hành. Trần Ninh lại không chịu giao ra hung thủ, còn muốn bao che cho hung thủ?

Trần Quốc Phàn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Trần Ninh ỷ vào mình là Thiếu soái Bắc Cảnh, cường thế phi thường, chẳng những không giữ cho thuộc hạ chút mặt mũi nào, thậm chí còn tuyên bố...”

Đường Bá An trầm mặt: “Cậu ta còn tuyên bố cái gì?”

Trần Quốc Phàn nói: “Trần Ninh tuyên bố Các lão muốn người, ngài tự đi gặp anh ta, anh ta còn đang muốn tính toán nợ nần với ngài.”

Bộp!



***

Bạn ơi! cùng cho truyện vài đánh giá 10 sao thiệt xịn hoặc vài comment để bọn mình có động lực ra truyện nhanh hơn nữa nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.