Khóe môi Trần Ninh khẽ nhếch lên: “Xem ra anh còn biết tự lượng sức mình, gọi xe cứu thương trước khi ăn đòn.”
Lương Vĩ Kiệt nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nổi giận: “Tao gọi xe cứu thương cho mày đó! Tao đã cho mày cơ hội nhưng mày không cần, vậy thì đừng trách tạo ác!”
Anh ta vừa dứt lời, lập tức vung nắm đấm to khỏe về phía Trần Ninh.
Trần Ninh cũng giơ tay đấm một phát.
Bộp!
Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau.
Rắc! Tiếng gãy xương vang lên, xương bàn tay phải của Lương Vĩ Kiệt vỡ vụn, mu bàn tay sưng húp như bánh bao.
“A!”
| Tiếng hét thảm thiết của Lương Vĩ Kiệt vừa vang lên, Trần Ninh đã bật lên đá một cú.
Rầm! Lương Vĩ Việt bị anh đá bay ra ngoài, xô đổ một loạt máy tập thể hình. Nhìn thôi cũng thấy anh ta đã bị thương nặng.
Đảm huấn luyện viên và rất nhiều trai gái tập thể hình ở đó đều sững ra.
| Trần Ninh lạnh lùng hừ mũi, đang định rời đi cùng Tổng Sính Đình.
Thì một nhóm bác sĩ, y tá khiêng cáng cứu thương, vội vàng chạy vào.
Bác sĩ đi đầu hỏi: “Huấn luyện viên Lương Vĩ Kiệt gọi 120 kêu xe cứu thương, người bị thương mà anh nói đang ở đâu?”
Trần Ninh mỉm cười chỉ đường cho các bác sĩ, y tá vừa mới chạy tới: “Người nằm trong đống đổ nát đằng kia chính là huấn luyện viên Lương Vĩ Kiệt, người bị thương nặng mà các anh cần cứu chữa.”
Nghe anh nói vậy, các bác sĩ y tá trợn tròn mắt, ngơ ngác nói: “Sao lại thế? Chẳng phải huấn luyện viên Lương Vĩ Kiệt gọi 120 | kêu xe cứu thương à? Sao người cần cấp cứu lại là chính anh ta chứ?”
Trần Ninh và Tổng Sính Đình ra khỏi câu lạc bộ tập thể hình.
chờ chút!“. Họ đang định đến các tầng khác mua sắm thì đột nhiên có một chàng trai mặc vest trắng, dẫn theo hai vệ sĩ đuổi theo: “Xin
Trần Ninh và Tổng Sính Đình cứ tưởng người của câu lạc bộ tập thể hình không chịu bỏ qua. Nhưng sau khi quay lại, Tống Sính Đình nhìn rõ mặt đối phương, cô thốt lên đầy kinh ngạc: “Hàn Cần Du, đàn anh Hàn!” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Thì ra anh chàng mặc vest trắng này tên là Hàn Cẩn Du, học cùng trường đại học với Tổng Sính Đình.
Thời đại học, hai người từng giữ chức trong hội sinh viên nên quen biết.
Hàn Cẩn Du ngạc nhiên nói: “Tống Sính Đình, đúng là em này, anh còn lo mình nhận nhầm người chứ!“.
Tống Sính Đình kéo tay Trần Ninh, tươi cười giới thiệu: “Đây là Trần Ninh, chồng em. Trần Ninh, đây là Hàn Cần Du, đàn anh của em hồi trước.”
Hàn Cẩn Du biết chuyện Tống Sính Đình chưa chồng đã chửa, nhưng không ngờ cô đã có chồng.
Ánh mắt anh ta thoáng xuất hiện cảm xúc hối hận vì bị người khác nhanh chân giành trước.
Anh ta nhìn Trần Ninh với thái độ thù địch, vờ như vô tình hỏi: “Thì ra là anh Trần. Chẳng hay anh Trần đang làm việc ở đâu?”
Trần Ninh thản nhiên trả lời: “Tôi mới xuất ngũ không lâu, hiện đang ở nhà chờ việc”
Hóa ra là một tên thất nghiệp vô công rồi nghề!
Hàn Cẩn Du càng hối hận hơn. Hoa khôi trường thuở trước lại kết hôn với một kẻ ăn không ngồi rồi, đến công việc cũng chẳng có. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Tống Sính Đình hỏi: “Anh Hàn, giờ anh đang làm việc ở đâu?”
Hàn Cẩn Du trả lời cẩn thận: “Chưa nói đến làm việc, hiện anh đang làm chủ tịch quỹ từ thiện Trung Hải mà thôi.”
Tống Sính Đình khen: “Thì ra anh là chủ tịch quỹ từ thiện Trung Hải. Công việc này tuyệt lắm, rất cao cả“.
Hàn Cẩn Du đắc ý bảo: “Từ nhỏ anh đã thích làm việc thiện, giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn. Hơn nữa, gia đình anh có đủ điều kiện kinh tế. Mấy năm qua, ở đâu có khó khăn thì anh đều quyên góp tiền.
Anh dần có tiếng tăm trong giới từ thiện ở Trung Hải, mới trúng cử vị trí chủ tịch quỹ từ thiện Trung Hải gần đây.”
Nói đến đây, Hàn Cẩn Du lấy một tấm thư mời ra rồi đưa cho Trần Ninh và Tống Sính Đình, đồng thời mỉm cười nói: “Tối nay có một bữa tiệc đấu giá từ thiện ở khách sạn Quân Duyệt.
Đa số đối tượng tham gia đều là thương nhận tốt nghiệp đại học Trung Hải, quyên góp tiền xây một tòa nhà thực nghiệm cho trường cũ.
Nếu hai người hứng thú thì có thể tới tham gia.”
Tống Sính Đình cũng tốt nghiệp trường đại học Trung Hải. Cô vui vẻ đáp: “Nếu những người tham dự dạ tiệc đấu giá từ thiện đều là thương nhân người Trung Hải chúng ta, và mọi người bán đấu giá để xoay tiền quyên góp cho trường cũ, vậy thì em nhất định phải tham gia.”
Hàn Cẩn Du nhận được câu trả lời đồng ý của Tổng Sính Đình, ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý vì đạt được mục đích.
Chỉ cần tối nay Tổng Sính Đình tới tham dự dạ tiệc từ thiện thì anh ta ắt có cách chiếm đoạt cô