Trong đại sảnh, hơn 30 thủ hạ Viên gia đang nắm chặt kiêm samurai trên tay, vây quanh Viên Thần và run rẫy nhìn Trần Ninh.
Lúc này, tiếng bước chân ồn ào đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.
Đồng Thiên Bảo mang theo Thạch Thanh một số lượng lớn thuộc hạ khác sát khí bừng bừng xông vào.
Đông Thiên Bảo còn chưa tới nơi đã rồng lên trước: “Ai dám vô lễ với thiếu gia của tôi, thật sự là tìm chết mà!”
Viên Thần nhìn thấy Đổng Thiên Bảo xuất hiện với một số lượng lớn thuộc hạ của mình, sắc mặt của anh ta lại thay đổi rõ rệt, giờ phút này anh ta có mọc cánh cũng khó mà bay được.
Thường Côn đảo mắt hai lần, sau đó bước nhanh đến chỗ Đông Thiên Bảo, cười nói: “Bảo ca, sao anh lại tìm đến tôi2”
Bịch!
Đồng Thiên Bảo đá một cước vào Thường Côn, chửi rủa: “Thằng khốn nạn, dám tác oai tác quái, câu kết với người ngoài để đối phó với thiếu gia của tôi.”
Đồng Thiên Bảo sải bước tới và kính cẩn nói với Trần Ninh: “Thiếu gial”
Trần Ninh khẽ gật đầu!
Đổng Thiên Bảo nhìn đám thủ hạ Viên gia đang cầm kiếm samurai ở hiện trường, lạnh lùng nói: “Các người còn dám mang vũ khí. Các ngươi định chiến đấu đến cùng sao?”
Keng!
Một tên thuộc hạ Viên gia ném thanh kiếm samurai xuống đắt.
Keng, keng, keng …
Các thuộc hạ Viên gia khác cũng từ bỏ vũ khí và lần lượt đầu hàng.
Dạ Xoa Vương đã bị phế rồi!
Bảy cao thủ thất tông tội cũng đều bị Trần Ninh tiêu diệt!
Bọn chúng chỉ là những tên côn đồ bình thường nên sớm đã vô cùng sợ hãi rồi.
Một câu của Đỗng Thiên Bảo đã trở thành cọng rơm cuối cùng siết cổ chết con lạc đà, những kẻ này cuối cùng đều thi nhau buông bỏ không phản kháng.
Đồng Thiên Bảo quay đầu nhìn Trần Ninh, cung kính nói: “Thiếu gia, phải xử lý mấy người này thế nào?”
Trần Ninh nhìn Viên Thần đang tái nhọt mặt mũi, nở nụ cười: “Hiện tại anh còn muốn giết tôi nữa không? Còn muốn tôi quỳ xuống nhìn anh ức hiếp em dâu tôi nữa không?”
Viên Thần quỳ bụp xuống trước mặt Trần Ninh một cái, cúi đầu run rầy nói: “Trần thiếu, tôi có mắt không tròng, không biết sống chết đến tìm anh gây rắc rối. Cầu xin anh hãy tha cho tôi một lần.”
Người yếu thế hơn đương nhiên phải cúi đầu!
Viên Thần vẫn hiểu đạo lý rằng đại trượng phu phải biết mềm dẻo tủy thời.
Hắn ta cúi đầu quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, cầu xin sự thương xót, nhưng điều hắn ta nghĩ trong lòng lại chính là: Trước tiên phải thoát chết đã, trở về lại tiếp tục tập hợp cao thủ để trả thù.
Đến lúc đó lại giết cả nhà Trần Ninh, đòi lại món nợ nhục nhã ngày hôm nay.
Trần Ninh híp mắt, bình tĩnh nói: “Anh ngắng đầu lên nhìn tôi nói.
Nghe vậy, Viên Thần cắn răng ngắng đầu lên, do trong lòng có toan tính nên ánh mắt đảo ngang đảo dọc không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Trần Ninh.
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, khẽ cười nói: “Có phải anh đang nghĩ trước tiên cứ xin tha để trốn thoát đã, sau đó sẽ quay lại báo thù gấp trăm lần không?”
Viên Thần nghe vậy, thân thể run lên bần bật, đồng tử giãn ra, lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ, cả người run lên: “Trần thiếu, lôi Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi ở Bắc Cảnh đã nhiều năm như Vậy, đối với kẻ thù nhân nhượng chính là tàn nhẫn với bản thân. Đạo lý này tôi vẫn hiểu được.”
“Thiên Bảo!”
Đồng Thiên Bảo nghiêm giọng nói: “Có thuộc hạt”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu lần trước gửi thi thể của Viên Tử Khiêm về Viên gia để cảnh cáo nhưng không có tác dụng gì thì vị Viên thiếu này không cần phải tiễn về nữa.”
Bùm!
Lời nói của Trần Ninh giống như một tia chớp rạch giữa trời xanh khiến thân thể Viên Thần run lên bần bật.
Viên Thần ngẳng đầu, tuyệt vọng mắng nhiếc Trần Ninh: “Trần Ninh, anh dám giết tôi. Viên gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh. Đến lúc đó, cả nhà anh đều sẽ phải chôn cùng…”
Trần Ninh cũng không thèm nhìn đến tên này nữa mà nói với Đồng Kha: “Đi thôi, cứ giao cho Thiên Bảo.”
Đồng Kha vâng một tiếng, nhanh chóng đi theo Trần Ninh rời đi.
Chỉ vài bước sau khi Trần Ninh và Đồng Kha bước ra, giọng nói của Đồng Thiên Bảo từ phía sau vang lên: “Thạch Thanh, tiễn Viên thiếu lên đường!”
Đêm hôm đó, đám thuộc hạ của Viên gia toàn bộ đều cụt tay hoặc chân, hoảng loạn bỏ chạy về phía Tây giống như rắn mắt đầu.
Phía Tây, thành phố Tây Kinh.
Trang viên Viên gia truyền đến tiếng la hét tức giận của Viên Trường An: “Trần Ninh, tao muốn giết cả nhà mày để chôn cùng với hai đứa con trai của tao!”
Trong thư phòng, những chiếc bình cỏ trị giá vạn kim đều đã bị đập vỡ tan tành, những bức bình phong thư pháp của các nghệ nhân nỗi tiếng trị giá hàng chục nghìn USD cũng bị xé thành nhiều mảnh, mặt đất ngỗn ngang.
Nét mặt Nguyên Trường An vô cùng hung hãn, khuôn mặt nỗi lên đầy gân xanh giống như dã thú bị thương.
Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, cả hai đứa con trai của ông ta đều đã chết.
Thậm chí con trai út Viên Thần không chỉ chết nơi đất khách quê người mà đến cả thi thể cũng không còn.
Đối mặt với Nguyên Trường An đang tức giận, người trong nhà và người hầu đều trốn thật xa, không ai dám đến gần thư phòng vì sợ Nguyên Trường An tức giận trực tiếp giết chết.
Lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn chậm rãi đi vào thư phòng.
Người này là Viên Lạc Dương, em trai của Viên Trường An!
Viên Lạc Dương trầm giọng nói: “Đại ca, cháu thứ hai chết ở Trung Hải, thi thể cũng không còn. Làm sao có thể tổ chức tang lễ?”
Viên Trường An hung hăng nói: “Lập tức triệu tập tất cả thủ hạ của Viên gia chúng ta, tôi sẽ đích thân đến Trung Hải tìm thi thể con trai tôi, sau đó tiêu diệt cả nhà Trần Ninh.”
Viên Lạc Dương nói: “Mặc dù Viên gia chúng ta cũng là một gia tộc có danh tiếng ở phương Tây, nhưng chúng ta không có mối quan hệ nhân mạch nào ở Trung Hải.”
“Trần Ninh là con rắn đầu đàn ở Trung Hải. Chúng ta vội vã chạy đến, nói không chừng còn không thể tìm thấy thi thể của cháu trai thứ hai, cũng như không thể báo thù cho hai cháu trai.”
Nguyên Trường An tức giận nói: “Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy?”
Viên Lạc Dương lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Em nghĩ chúng ta có thể chia ra làm hai bước. Bước đầu tiên là lấy lại thi thể của cháu trai, bước thứ hai là báo thù cho hai cháu trai.”
Nguyên Trường An từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Chú nói chỉ tiết hơn chút xeml”
Viên Lạc Dương nói: “Viên gia chúng ta không có quan hệ nhân mạch ở Trung Hải. Trần Ninh đã nói rõ rằng không sợ Viên gia chúng ta, vì vậy chúng ta qua đó có thể không thể lấy lại thi thể của cháu trai thứ hai. “
“Em đề nghị anh nhờ bạn cũ Tần Vũ Dương của chúng ta, nhờ Tần thiếu tướng phái người đến nhận lại thi thể của cháu trai thứ hai.”
“Đợi đến khi lấy lại được thi thể của cháu trai thứ hai, chúng ta sẽ lại lên kế hoạch trả thù.”
Tần Vũ Dương!
Bộ trưởng lực lượng vũ trang thành phố Tây Kinh, thiếu tướng dự bị.
Anh em nhà Viên gia có mối quan hệ thân thiết với Tần Vũ Dương, bình thường qua lại như anh em.
Viên Trường An gật đầu: “Được, tôi sẽ đến thăm Tần tướng quân ngay bây giờ và nhờ ông ta giúp lấy lại thi thể của Tiểu Thần.”
Ngay lập tức, anh em Viên gia đến bộ vũ trang để thăm người bạn tốt Tần Vũ Dương.
Sau khi nghe Viên Trường An kêu khóc, Tần Vũ Dương vô cùng kinh ngạc và tức giận: “Thật là vô lý. Ở một nơi nhỏ bé như Trung Hải mà lại có người hung hãn như vậy, dám làm hại hai con trai của ông chủ Viên!”
“Ông yên tâm, tôi sẽ phái người đi xử lý.”
“Nhất định phải đòi lại thi thể của nhị công tử, đồng thời mang đầu chó của Trần Ninh trở về!”
Viên Trường An nghe vậy nghẹn ngào: “Vậy làm phiền Tần tướng quân rồi!”
Tần Vũ Dương nói to: “Tần Phong!”
Đội trưởng đội cận vệ của Tần Vũ Dương là Tần Phong vội vàng chạy tới hô to: “Tướng quân, mời ra lệnh.”
Tần Vũ Dương híp mắt nói: “Cậu dẫn theo một đội cảnh vệ đến Trung Hải một chuyến. Nhất định phải lấy lại thi thể của nhị công tử, đồng thời trừng trị kẻ sát nhân Trần Ninh.”
Tần Phong nghiêm mặt chào lễ, trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Nói xong, Tần Phong xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương lập tức gọi anh ta lại, lại ra lệnh: “Các cậu phải âm thầm không gây động tĩnh đi Trung Hải, không được mặc quân phục để tránh ảnh hưởng xấu.”
Tần Phong gật đầu: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”
Tần Phong triệu tập mười chiến sĩ dự bị, tất cả đều thay quần áo dân sự, sau đó lái ba chiếc xe Jeep mang biển số bình thường hung hăng lao thẳng đến thành phố Trung Hải.
- -----------------