Sắc mặt đương gia hiện tại của Lý phiệt là Lý Thủ Nhân tái nhọt.
Ông ta vừa phái Kỳ Lân đến thành phố Tây Kinh đón con trai út Lý Tử Dương của mình.
Thật không ngờ chỉ trong nháy mắt, con trai út lại bị bắt ở thành phố Trung Hải.
Điều khiến ông ta càng thêm tức giận chính là lần này đứa con trai út của ông ta lại bị Trần Ninh làm bị thương, vết thương còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, trực tiếp bị đánh gãy chân.
Đại quản gia Lý Phiệt là Long Bát Hoang và những người khác, cúi đầu không dám nói.
Lý Thủ Nhân đanh mặt hỏi: “A Long, hiện tại tình huống cụ thể như thế nào?”
Long Bát Hoang trầm giọng báo cáo: “Lão gia, tam thiếu gia bị Trần Ninh đánh gãy hai chần rồi còn bị cảnh sát thành phố Trung Hải bắt giữ.”
“Kỳ Lân bị Trần Ninh giết, nhóm vệ sĩ của tam thiếu gia đều bị bắt.”
Lý Thủ Nhân nói: “Cảnh sát ở thành phố Trung Hải là ai?”
Long Bát Hoang trả lời: “Là Vương Trí Hành!”
Lý Thủ Nhân tức giận nói: “Hắn không biết thân phận của con trai tôi sao?”
Long Bát Hoang nói: “Hắn biết, nhưng vẫn không chịu nễ mặt.”
“Tôi vừa gọi điện yêu cầu họ thả tam thiếu gia trước, nhưng cảnh sát thành phố Trung Hải không đồng ý.”
Lý Thủ Nhân hừ lạnh: “Lại là một tên không có mắt. Có ai thuộc Lý Phiệt chúng ta có chức vụ ở thành Trung Hải không? Có thể điều Vương Trí Hành về nông thôn như lần trước để răn đe hắn ta không?”
Long Bát Hoang nói: “Có, nhưng không một nhân viên nào của chúng ta ở thành phố Trung Hải có chức vụ cao hơn Vương Trí Hành, hơn nữa thị tôn Chu Nhược Thụ ở thành phố Trung Hải cũng không nễ mặt Lý Phiệt chúng ta.”
Lý Thủ Nhân không thể tin được: “Chỉ là một thành phố Trung Hải nhỏ, một nhóm quan chức tép riu mà còn không nễ mặt Lý Phiệt sao?”
Long Bát Hoang ngượng ngùng nói: “Trần Ninh là người Trần gia, còn vợ hắn là chủ tịch tập đoàn Ninh Đại. Hai vợ chồng hắn chắc là những doanh nhân nỗi tiếng ở thành phố Trung Hải, bình thường đều đóng một số lượng thuế lớn và có mối quan hệ tốt với các lãnh đạo của thành phố Trung Hải.”
Lý Thủ Nhân cười lạnh: “Thảo nào các quan chức tép riu này lại bảo vệ Trần Ninh đến vậy!”
“Tôi nhớ răng tỉnh tôn tỉnh Giang Nam là Đào Đông Lâm!”
“Tôi với ông ta có chút giao tình, ông giúp tôi gọi điện thoại cho ông ta bảo ông ta giúp tôi xử lý đám quan chức tép riu ở thành phố Trung Hải, đặc biệt là nghiêm khắc dạy dỗ Trần Ninh, còn có phải lập tức thả con trai tôi ra.”
Long Bát Hoang nói: “Lão gia, tôi đã gọi điện thoại cho Đào Đông Lâm rồi.”
Lý Thủ Nhân nói: “Ông ta nói gì?”
Long Bát Hoang ngập ngừng nói: “Đào Đông Lâm vừa nhận điện thoại thái độ đã rất lịch sự. Nhưng sau khi nghe chuyện này, ông ta lập tức nói rằng mình đã lớn tuổi sắp nghỉ hưu rồi.
Ông ta không muốn đắc tội người ta trước khi nghỉ hưu nên đã từ chối yêu cầu của chúng ta.”
Lý Thủ Nhân tròn mắt khi nghe điều này: “Lão già của Đào Đông Lâm sắp nghỉ hưu đã trở nên khiêm tốn và vô dụng như vậy sao?”
Đúng lúc Lý Thủ Nhân đang định tìm những người liên hệ khác để giải quyết sự việc thì đột nhiên, một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào, lớn tiếng nói: “Cha, con nghe nói em ba xảy ra chuyện, còn bị người ta đánh gãy chân phải không?”
Người đàn ông cao lớn này không ai khác mà chính là Lý Tử Minh, con trai thứ hai của Lý Thủ Nhân.
Lý Thủ Nhân nhìn thấy con trai thứ hai, ông ta cười khổ: “Đúng vậy, bị Trần Ninh đánh gãy chân và bị cảnh sát Trung Hải bắt giữ. Cha đang thảo luận với mọi người nên tìm ai giúp giải quyết chuyện này!”
Lý Tử Minh lạnh nhạt nói: “Cha, con biết rất nhiều nhân vật lớn nhỏ trong giới ngầm ở Giang Nam, để con lo việc này đi!”
“Con nhất định sẽ đưa em ba ra ngoài và thuận tay giành lấy tất cả vắc xin ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan trong tay Trần Ninh.”
Lý Thủ Nhân rất ngạc nhiên và vui mừng khi nghe thấy vậy, nhưng cũng có chút lo lắng: “Trung Hải là địa bàn của Trần Ninh, con có thể xử lý được không?”
Lý Tử Minh cười nói: “Con cảm thấy chỉ là một chuyện nhỏ.
Nếu cha không tin con thì cho chú Long đi cùng với con. Có chú Long ở đây, toàn tỉnh Giang Nam không ai có thể cản đường con.”
Chú Long đương nhiên là đại quản gia Lý Phiệt, Long Bát Hoang.
Long Bát Hoang sinh ra trong gia đình có truyền thống luyện võ nên đã luyện võ từ nhỏ. Khi còn trẻ, ông ta là một võ sĩ trong giới ngầm, đã chơi nhiều trận đấu quyền anh ở thế giới ngầm trong vài năm.
Hàng trăm trận quyền anh ở thế giới ngầm, kỷ lục bất bại, Quyền Vương trong thế giới ngầm là ông ta đã hạ sát không biết bao nhiêu võ sĩ.
Bởi vì Lý Phiệt có ân với Long Bát Hoang, nên sau khi Long Bát Hoang không đấu quyền anh ở thế giới ngầm nữa thì ông ta trở về Trung Quốc làm thuộc hạ của Lý Phiệt để phục vụ Lý Phiệt.
Bảy năm trước!
Lý Thủ Nhân bị phục kích bởi kẻ thù, bị bao vây bởi hàng ngàn kiếm sĩ.
Long Bát Hoang dựa vào sức mạnh của chính mình để bảo vệ Lý Thủ Nhân, giết chết kẻ thù, cuối cùng giết chết hơn 300 người và giải cứu Lý Thủ Nhân.
Long Bát Hoang, trong Lý Phiệt, có thể nói giống như một vị thần hộ mệnh.
Lý Thủ Nhân cười nói: “Vậy được, con có thể dẫn theo A Long đi Trung Hải.”
Lý Tử Minh hài lòng: “Vâng, cha!”
Lý Thủ Nhân quay đầu nhìn về phía Long Bát Hoang: “A Long, ông chú ý bảo vệ nhị thiếu gia. Tôi còn cho phép ông đai khai sát giới, để cho những kẻ không có mắt kia biết được đắc tội Lý Phiệt chúng ta sẽ có kết cục gì.”
Long Bát Hoang nghiêm nghị nói: “Vâng, lão gia!”
Thành phố Trung Hải, trong tiểu khu Giang Biên.
Gia đình Trần Ninh đang ăn trưa!
Trần Ninh khẽ nói: “Bà xã, anh muốn cùng em thảo luận một chuyện.”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha, thậm chí Tống Thanh Thanh đều tò mò nhìn Trần Ninh, tự hỏi Trần Ninh muốn bàn bạc chuyện gì?
Tống Sính Đình nói: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Ninh cười khổ: “Sau khi cha anh qua đời, tất cả việc kinh doanh của nhà họ Trần đều đổ lên đầu anh mà anh lại không thích quản lý kinh doanh nữa nên anh có một cách nghĩ này.”
Tống Sính Đình liếc nhìn anh rồi hỏi: “Cách nghĩ gì?”
Trần Ninh cười nói: “Bà xã, không phải em rất có tài kinh doanh sao, cho nên anh muốn giao toàn bộ chuyện kinh doanh của nhà họ Trần cho em chịu trách nhiệm.”
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha đều thấp giọng kêu lên!
Thời gian gần đây có nhiều chuyện xảy ra với Trần gia, nhưng Trần gia cũng là đại gia tộc với khối tài sản hàng trăm tỷ.
Trần Ninh vậy mà định giao toàn bộ cho Tống Sính Đình quản lý, đơn giản là vì quá tin tưởng Tống Sính Đình và quá yêu Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình hoảng sợ xua tay hét lần này đến lần khác nói: “Không được đâu, em sợ rằng khả năng của em không đủ…”
Trần Ninh cười nói: “Không, anh nói em làm được thì em sẽ làm được, em quản lý tập đoàn Ninh Đại rất tốt. Mọi người có thể thấy được năng lực của em.”
Tống Sính Đình vừa muốn nói chuyện!
Thì Trần Ninh người ta lại nói: “Anh đã mua lại 60% cỗ phần của các đổng sự trưởng tập đoàn Ninh Đại. Anh dự định chuyển nhượng toàn bộ cỗ phần cho em để em sở hữu 80% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại và trở thành đổng sự trưởng mới của tập đoàn Ninh Đại.”
Tống Sính Đình mở to mắt, vừa muốn nói chuyện.
Trần Ninh lại nói: “Ngoài ra, anh dự định sẽ giao cho em dự án duy nhất đã tiêu tốn rất nhiều tiền và có một tương lai đầy hứa hẹn là thuốc đặc trị ung thư gan của Trần gia.”
Trong suy nghĩ của Tống Sính Đình, đàn ông lo bên ngoài, phụ nữ lo trong nhà.
Trần Ninh muốn cô làm chủ tập đoàn kinh doanh, nhưng cô muốn trở thành người phụ nữ nhỏ bé của Trần Ninh, ở nhà chăm chồng dạy con.
Trên thực tế, nếu Trần Ninh không có thân phận thiếu soái Bắc Cảnh thì anh có thể đồng ý đích thân quản lý tập đoàn kinh doanh, cũng không nỡ khiến Tống Sính Đình phải vất vả quản lý công ty đến thê.
Tuy nhiên anh là thống soái Bắc Cảnh, hiện tại Bắc Cảnh không có chiến tranh nên tương đối nhàn nhã, một khi Bắc Cảnh có chuyện gì sẽ phải lập tức ra mặt trận.
Vì vậy, việc anh phụ trách một tập đoàn kinh doanh khổng lồ là không thực tế.
Và anh biết rằng Tống Sính Đình có tài kinh doanh xuất chúng và một trái tim lương thiện.
Tống Sính Đình điều khiển tập đoàn Ninh Đại, phụ trách vắc xin ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan thì với tính cách của mình, cô nhất định sẽ không chỉ tập trung vào việc kiếm tiền mà sẽ làm cả những việc có lợi cho bệnh nhân và xã hội.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến Trần Ninh khăng khăng muốn Tống Sính Đình phụ trách Tập đoàn Ninh Đại.
Trần Ninh cười nói: “Chuyện này không được, anh không có hứng thú làm kinh doanh.”
“Hơn nữa lúc anh xuất ngũ, anh đã nói với lãnh đạo trong quân đội rằng nếu có chiến tranh thì nhát định sẽ trở lại.”
“Kẻ thù nước ngoài vẫn đang nhăm nhe. Nếu xảy ra chuyện, anh sẽ trở lại quân đội, vì vậy em nhất định phải phụ trách tập đoàn Ninh Đại.”
Sau khi nghe vậy, Tống Sính Đình cuối cùng đã đồng ý: “Được, nếu chồng em là một anh hùng quân đội thì em cũng không thể bằng lòng làm một người bình thường. Tương lai em nhất định sẽ quản lý tốt Tập đoàn Ninh Đại và làm cho nó lớn mạnh hơn vì lợi ích của xã hội. “