Chiến Long Vô Song

Chương 239: Chương 239: Nghi ngờ Trần Ninh là một nhân vật lớn!




Sau khi cứu được giáo sư Giang từ câu lạc bộ kinh doanh Lam Điều, Trần Ninh định mời giáo sư Giang tới nhà mình làm khách.

Nhưng lần này giáo sư Giang đến Trung Hải không chỉ đơn giản là giao toàn bộ quyền đại lý vắc xin chống ung thư gan cho Trần Ninh, mà còn một lý do quan trọng khác là ông ấy muốn trở về sum vầy với cô cháu gái Giang Dung của mình.

Giáo sư Giang có biệt danh là Hoa Đà điên, luôn đam mê nghiên cứu y học.

Ông ấy đã nghiên cứu về bệnh ung thư được mấy chục năm qua, cuối cùng cũng đạt được thành tựu to lớn.

Tuy nhiên mấy chục năm nay ông ấy lại không có thời gian bên cạnh gia đình, ngay cả lúc vợ và con trai mất ông cũng không thể về kịp.

Người thân duy nhất của ông ấy chỉ còn lại cô cháu gái tên Giang Dung.

Mọi khi ông ấy đều chỉ gửi tiền sinh hoạt đúng hạn, có rất ít thời gian đoàn tụ cùng nhau

Mối quan hệ giữa ông ấy và cháu gái cũng không tính là thân.

Bởi vậy lần này giáo sư Giang về Trung Hải là để đoàn tụ với cháu gái và muốn ở bên cô bé nhiều hơn, vì thế ông ấy không đến nhà Trần Ninh làm khách, cũng từ chối ở trong nhà anh.

Trần Ninh cũng không ép, anh dặn Điển Chử đưa mấy người giáo sư Giang về nơi ở, cũng yêu cầu Điển Chử phái người bảo vệ họ.

Trần Ninh và Đồng Kha vẫn lái chiếc xe Volkswagen Polo cũ kĩ trở lại khu biệt thự Giang Tân Garden.

Cá quãng đường đi, Đồng Kha liên tục nhìn lén Trần Ninh với vẻ mặt ngưỡng mộ,

Dáng vẻ phấn khích đó giống như fan gặp thần tượng vậy.

Cô không nhịn được mà hỏi: “Anh rể, rốt cuộc anh là ai vậy?”

Trần Ninh thờ ơ nói: “Anh là Trần Ninh, anh rể của em, còn có thể là ai được chứ?”

Đồng Kha: “Ý của em là, có phải anh còn bí mật nào giấu bọn em hay không? Tại sai khi thấy anh, thị trưởng và tướng quân Vương lại cung kính như vậy?”

Trần Ninh bình thản đáp: “Khi còn là lính phục vụ trong quân đội, anh từng cứu tướng quân Vương một mạng nên lúc nào ông ấy cũng coi anh như ân nhân và chăm sóc chu đáo.Cảm ơn đã đọc truyện tại website Tamlinh247.com

Còn về phần thị trưởng và lãnh đạo thì họ nể mặt tướng quân Vương nên mới khách sáo với anh như vậy?

Đồng Kha nghe lời giải thích của Trần Ninh nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.

Vừa rồi cô nghi ngờ Trần Ninh là một vị tại to mặt lớn nào đó.

Nhưng hiện tại lời giải thích của Trần Ninh lại rất hợp lý, không hề có chút sơ hở nào.

Cô chỉ có thể tạm thời tin điều này.

Nhưng cô lập tức hỏi một vấn đề khác mà mình cũng quan tâm: “Anh rể, người lần trước cứu em ở câu lạc bộ Lam Sắc là anh đúng không?”

Trần Ninh vẫn tập trung lái xe, bình tĩnh đáp: “Không phải!”

Đồng Kha nghe thấy vậy thì im lặng, sau bao ngày quan sát cùng với trực giác mách bảo cô rằng chắc chắn Trần Ninh chính là người đàn ông anh hùng đã cứu mình hôm đó.

Thật tiếc là Trần Ninh không chịu thừa nhận điều ấy.

Cô hừ một tiếng: “Anh rể anh không chịu thừa nhận đúng không? Nhất định em sẽ tìm được chứng cứ cho anh hết đường chối cãi”

Trần Ninh có chút dở khóc dở cười, tức giận nói: “Đầu tiên anh nhắc lại lần nữa, người cứu em không phải là anh.

Thứ hai, anh muốn nói người đã cứu em không để lại họ tên và thông tin liên lạc, điều đó cho thấy người đó chỉ tiện tay mà thôi.

Có lẽ người ta đã có vợ con rồi, em cũng đừng tốn sức đi tìm anh ta nữa”

Đồng Kha nghe Trần Ninh nói vậy thì vẫn muốn tranh luận với anh, nhưng đúng lúc này thì đã tới nhà.

Trần Ninh dừng xe xong, vừa xuống xe vừa dặn dò: “Đúng rồi, đừng kể cho chị họ em và mọi người về chuyện đã xảy ra ở câu lạc bộ Lam Điều ngày hôm nay, anh không muốn họ lo lắng.”

Những gì đã xảy ra ở câu lạc bộ Lam Điều ngày hôm nay quả thực quá sốc.

Hơn nữa còn có người chết!

Đồng Kha cũng hiểu được rằng anh không muốn nói chuyện này cho cả nhà Tống Sính Đình, tránh để mọi người sợ hãi.

Cô gật đầu nói: “Được, đây là bí mật của em và anh rể, em nhất định sẽ không nói ra.”

Trần Ninh lại cau mày, “bí mật của em và anh rể”, nghe như thế nào cũng cảm thấy hết sức kì quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.