Chiến Long Vô Song

Chương 386: Chương 386: Thực Sự Tôi Không Đem Các Người Để Vào Mắt






Bên hồ Huyền Vũ, có một dinh thự cỗ kính đồ sộ đang ngự tọa.

Đây là trụ sở của Thanh Môn tiếng tăm lẫy lừng. Cũng là nơi ở của Diệp Chắn Đường, thủ lĩnh của Thanh Môn!

Lúc này, Diệp Chán Đường mặc một bộ quần áo đen giày đen, ngồi trên vị trí cao nhất trong phòng khách, vẻ mặt uy nghiêm.

Hai người hộ pháp, tứ đại chiến vương, mười tám đường chủ, toàn bộ đều tập trung ở đại sảnh.

Bàng Đức lúc này đang quỳ xuống trước mặt Diệp Chấn Dường, run giọng cầu xin:”Ân sư, lần này ngài phải cứu học trò, nếu không lần này trò sẽ chết mắt.”

Thanh Môn vốn đã có một lịch sử lâu đời và sức mạnh to lớn.

Sở dĩ Bàng Đức ăn nên làm ra trong làng giải trí phần lớn là nhờ thân phận người của Thanh Môn. Không ai dám bắt nạt ngôi sao thuộc công ty này, dù là đi đóng phim hay đi biểu diễn trên toàn quốc. Đương nhiên, trong khi Bàng Đức dựa vào Thanh Môn để kiếm tiền, ngày thường anh ta cũng hiếu kính Thanh Môn không ít.

Mỗi năm vào dịp lễ tết đều có những món quà hào phóng được gưi đến dinh thự của Diệp Chấn Đường, hơn nữa hàng năm đều sẽ có một số tiền biếu dày cộm được hiến cho Diệp Chấn Đường. Vì vậy, Diệp Chấn Đường rất yêu thích người đệ tử này của mình.

Diệp Chấn Đường nhìn Bàng Đức đang quỳ trước mặt mình mà khóc lóc thảm thiết, khẽ cau mày hỏi:”Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Bàng Đức ngay lập tức thêm mắm thêm muối kể lại những ân oán của anh ta với Trần Ninh, đắp nặn Trần Ninh thành một thiếu niên hư hỏng có tình chĩa mũi đàn áp anh ta, khiến hai nghệ sĩ kim bài của công ty anh ta đi đời, và giờ còn muốn giết anh ta.

Sau khi nghe những lời của Bàng Đức, Diệp Chấn Đường tức giận nói: “Thật là nực cười! Ở Kim Lăng vậy mà còn có kẻ dám bắt nạt người của Thanh Môn chúng ta. Tên Trần Ninh này quả thật là chán sống!”

“Bàng Đức cậu không phải sợ, cậu không phải đã nói là Trần Ninh đuổi giết cậu sao?”

“Đêm nay lão phu chờ ở đây, để tôi xem xem Trần Ninh liệu có dám tới Thanh Môn của tôi gây chuyện không.”

Tất cả những người có mặt tại nơi này đều không nhịn được cười lớn.

Tả hộ pháp Vương Giáng Long cười nói: “Thủ lĩnh, ngài bót giận, có ai dám tới Thanh môn của chúng ta làm phiền chứ!”

Hữu hộ pháp Vương Phục Hỗ cũng cười hà hà nói: “Đúng vậy, đến Thanh Môn của chúng ta làm phiền, không phải là heo béo tới nhà đồ tễ xin chết sao!”

Tứ đại chiến thần và mười tám đại đường chủ tại hiện trường cũng cười cùng nhau cười lên vô cùng náo nhiệt.

Ngay cả Bàng Đức cũng không khỏi thả lỏng rất nhiều, anh ta đứng dậy cười nói: “Đúng vậy, nếu như Trần Ninh biết tôi ở đây, cậu ta hẳn là sẽ không dám tới. Cậu ta cũng phải biết đến đây chính là tự tìm đường chết chứ.”

Ngay sau khi Bàng Đức vừa nói xong, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Ai nói tôi không dám tới?”

Bàng Đức ngay lập tức chắn động!

Diệp Chấn Đường ngồi trên ghế cao, bên cạnh là hai Tả Hữu hộ pháp, cùng với Tứ đại chiến thần, mười tám đại đường chủ và những người khác, đều đồng loạt cau mày nhìn ra ngoài của.

Sau đó bọn họ lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn, đó là Trần Ninh.

Trần Ninh cùng với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ không nhanh không chậm tiến vào.

Xung quanh Trần Ninh và nhóm của anh có rất đông thành viên Thanh Môn, những người này bao vây nhóm Trần Ninh như gặp được kẻ thù lớn Có điều cho dù là Trần Ninh hay thuộc hạ của của anh đều mang vẻ mặt bình thản, làm ngơ trước đám thuộc hạ Thanh Môn đang bừng bưng sát khí ở người xung quanh.

Diệp Chấn Đường ngồi ở trên ghế cao, liếc mắt nhìn Trần Ninh: “Người tới là kẻ nào?”

Trần Ninh thờ ơ nói: “Tôi là Trần Ninh, vì Bàng Đức mà tới.

Đêm nay tôi sẽ chỉ giết Bàng Đức, hy vọng các người sẽ không can thiệp vào.”

Diệp Chấn Đường cười lạnh: “Ha ha, Bàng Đức là học trò của tôi. Cậu đến chỗ tôi gây rối, muốn giết học trò của tôi, vậy mà dám nói đừng can thiệp. Rõ ràng không coi Thanh Môn chúng ta ra gì!”

Tất cả những người ở đây căm tức trừng mắt nhìn Trần Ninh, đằng đằng sát khí.

Trần Ninh khẽ cười nói: “Đúng vậy, chỉ là một cái Thanh Môn, ở trong mắt của tôi vốn chẳng là cái gì.”

Khi Diệp Chấn Đường nghe được lời này, lập tức mở to hai mắt, sắc mặt giận dữ.

Về phần hai vị hộ pháp trong đại sảnh cùng với Tứ đại chiến thần và mười tám vị đường chủ, đều bị lời nói của Trần Ninh làm cho phát cáu.

Một đám người đầy phẫn nộ gầm lên.



Diệp Chấn Đường không trực tiếp trả lời Trần Ninh mà ông ta cao giọng nói lớn: “Hình đường đường chủ, theo quy tắc của Thanh Môn chúng ta, nếu có ai đó làm nhục Thanh Môn chúng ta, phải xử trí thế nào?”

Tần Chinh, đường chủ của Hình đường, lớn giọng đáp lại: “Nói năng xúc phạm, làm nhục Thanh Môn của chúng ta, sẽ bị cắt lưỡi, khoét trên người ba đao sáu lỗ!”

Diệp Chấn Dương híp mắt, nhìn Trần Ninh như có như không cười hỏi: “Nhóc con, nghe rõ rồi chứ?”

Trần Ninh cong môi: “Tôi đã nói đêm nay tới tìm Bàng Đức tính số, không muốn để mắt tới Thanh Môn các người.”

“Hiện tại giao cho Bàng Đức cho tôi xử lý thì sẽ coi như không có chuyện gì, nếu không Thanh Môn các người cũng sẽ xui xẻo theo thôi.”

Diệp Chấn Đường tức giận nói: “Vậy vẫn là câu nói kia, Bàng Đức là học trò của tôi, tôi bảo đảm cậu ta.”

“Hơn nữa, cậu còn dám làm nhục Thanh Môn của chúng tôi.

Nếu đã không chịu nhận sai, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Hình đường, hành pháp!”

Tần Chinh, kẻ có thân hình phi thường cao lớn, mặt mũi hung tọn cùng với cơ bắp cuồn cuộn, anh ta cười ác độc, trên tay cầm theo một con dao sắc bén.

Vừa đi về phía Trần Ninh, anh ta vừa nhe răng cười nói:”Nhóc con, cậu biết tội chưa?”

Trần Ninh cười cười, không thèm cùng Tần Chinh nói chuyện.

Điển Chử bên cạnh Trần Ninh tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Làm càn, câu đó phải hỏi anh đã biết tội hay chưa mới đúng.”

Tần Chinh sững sờ: “Tôi phạm tội gì?”

Điền Chu lớn tiếng nói: “Anh phạm tội vô lễ với thiếu gia của chúng tôi, có ý đồ muốn tổn thương thiếu gia của chúng tôi đã là tử tội rồi.”

Tần Chinh bật cười: “Vậy tao sẽ giết mày trước!”

Tần Chinh nói xong liền vung dao về phía Điển Chử, con dao trong tay giống như rắn độc phun xà tín, vô cùng xảo quyệt đâm tới hướng của Điển Chử.

Nếu là một đối thủ kém hơn, có lẽ đã bị Tần Chính đâm trúng trái tim ngay lập tức.

Thật đáng tiếc, Tần Chinh lần này đã gặp phải Điển Chử – đội trưởng cảnh vệ của biên giới phía Bắc, và cũng là người lính xuất sắc nhất trong số ba trăm nghìn binh sĩ của Quân đội biên giới phía Bắc.

Điển Chử nâng tay lên, lập tức đã chế trụ được cỗ tay của Tần Chinh. Tần Chinh không thể tin mà trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Điển Chử không đợi bên kia phản ứng, tay phải đã đánh vào cánh tay của Tần Chính một cú tàn nhẫn, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, cánh tay của Tần Chinh đã bị đánh gãy.

Sau đó, Điển Chử bay tới đá mạnh vào ngực Tần Chinh.

Bịch!

Tần Chính liền cứ thế phun ra một ngụm máu, bay ngược lại như diều đứt dây nặng nề ngã xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.

Diệp Chấn Đường và những người khác đều vô cùng sốc khi thấy vậy. Báo mạng Tân Trung nhanh chóng cập nhật tin tức: Hình đường đường chủ Tần Chinh thực lực không hề yếu, vậy mà đã bị người của Trần Ninh đánh bại nhanh chóng.

Diệp Chấn Dương vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh một tiếng: “Trách không được lại kiêu ngạo như vậy. Hóa ra là còn có chút thực lực. Mười bảy đường chủ và cả thành viên của Thanh Môn, toàn bộ cùng tiến lên, bắt hết chúng cho tôi.”

Các đường chủ tại hiện trường cùng với rất nhiều thuộc hạ của Thanh Môn ở xung quanh nhận được lệnh của thủ lĩnh, không chút do dự, gầm lên một tiếng vây lấy nhóm người Trần Ninh.

Bát Hỗ Vệ cũng đạp bước tiến lên, khí thế như thiên binh vạn mã, cùng hô vang: “Quyết chiến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.