Chiến Long Vô Song

Chương 377: Chương 377: Toàn Bộ Người Trân Gia Chúng Tôi Đầu Điên Như






Không đến nửa tiếng, hai đám người Tào Quốc Hoa và Bàng Đức mang theo sát khí ùn ùn kéo đến.

Tào Quốc Hoa và Bàng Đức mang theo thủ hạ bước vào phòng bao, nhìn thấy Trần Ninh ngồi trên sô pha, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đứng bên cạnh.

Mà hai tên Tào Thiếu Nguyên cùng với Dương Triết, khuôn mặt sưng húp, khóe miệng vẫn còn vét máu quỳ bên cạnh Trần Ninh.

“Con trai “Tiểu Triết!”

Hai người Tào Quốc Hoa và Bàng Đức kinh ngạc lẫn tức giận, cùng nhau đi qua, muốn đỡ Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết quỳ trên đất đứng dậy.

Nhưng lại bị Điển Chử ngăn lại.

Điển Chử trầm mặt, lạnh giọng nói: “Đợi chút, thiếu gia của chúng tôi chưa cho phép hai người họ đứng dậy.”

Trong những tên vệ sĩ bên cạnh Tào Quốc Hoa, một tên râu quay nón tức giận nói: “Lão gia chúng tôi đến rồi, các người còn dám làm càn, tìm chết!”

Vừa nói, tên râu quay nón tức giận bừng bừng động thủ với Điển Chử.

Tên râu quay nón này rất có máu mặt, hắn ta ở Kim Lăng có một võ quán, mỗi năm đều có không ít người đến cùng hắn ta học võ.

Những năm gần đây hắn ta nhận khoảng tám vạn đồ đệ, cho nên tại Kim Lăng được gọi là giáo đầu tám vạn hảo hán.

Giáo đầu tung một cú đấm, nắm đắm như đại bác, mang theo gió dữ, đánh Điển Chử một cách quyết liệt.

Ở đây dù là vệ sĩ của Tào Quốc Hoa hay tùy tùng của Bàng Đức, đều không nhịn được, cỗ vũ: “Giỏi!”

Điển Chử đứng tại chỗ, dùng chiêu thức trong quân đội, giơ tay ra là nắm đắm.

Àm!

Hai nắm đắm va vào nhau.



“Khà khà, Bàng Đức, tôi gọi ông đến không phải vì ông lợi hại như thế nào, càng không phải vì tôi kiêng nễ ông.”

“Mà là tên bụi đời này nói ông là chỗ dựa của cậu ta.”

“Tôi gọi ông đến, là muốn trước mặt ông dạy dỗ cậu ta.”

Bàng Đức tức giận hầm hầm: “Cậu dám!”

Trần Ninh cười cười, Điển Chử liền ra tay.

Điển Chữ ra tay như điện, rắc rắc liền đem hai chân Dương Triết đạp gãy, Dương Triết lập tức hét lên thảm thiết.

Điễn Chữ lại đạp chân xuống ngay giữa háng của Dương Triết, trực tiếp phá hư gốc rễ mạng sống của cậu ta.

Dương Triết rú lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức hôn mê ngất đi.

Bàng Đức nhìn thấy một màn tàn nhẫn đó, xém chút nhịn không được liều mạng với Trần Ninh.

Nhưng ông ta vừa nãy đã chứng kiến sức mạnh khủng bố của Điển Chử, nếu vừa nãy ông ta vội vội vàng vàng mang theo mấy người bên cạnh đi đến động thủ, chắc sẽ là tự làm mình khó coi.

Sắc mặt Trần Ninh vẫn bình thường như cũ, bình đạm nói: “Được rồi, phế vật này của ông chủ Bàng có thể mang đi rồi.”

Bàng Đức gật gật đầu, căm hận nói: “Tiểu tử, cậu quả tàn nhẫn, ngay cả nghệ sĩ của Bàng mỗ tôi cũng dám động tới, chúng ta chắc chắn còn gặp nhau, hãy đợi đấy.”

Bàng Đức có rất nhiều mối quan hệ trong giới ngầm, ông ta đã quyết định sau khi trở về sẽ tìm người trả thù Trần Ninh.

Nhóm người Bàng Đức mang Dương Triết hôn mê rời khỏi.

Hiện trường chỉ còn lại Trần Ninh cùng nhóm người Tào Quốc Hoa.

Tào Thiếu Nguyên vốn dĩ không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy Trần Ninh ra tay tàn nhẫn như vậy, dám đánh Dương Triết trước mặt ông chủ Bàng, lúc này nỗi sợ hãi mới trỗi dậy.

Cậu run run nói: “Cha ơi, cứu conl”

Tào Quốc Hoa hít sâu một hơi, uy nghiêm nhìn Trần Ninh, chậm rãi nói: “Trần Ninh, chuyện cậu lần trước khiến con trai tôi bị giam giữ, tôi còn chưa tính sổ nữa đấy, cậu lại dám tìm con trai tôi gây chuyện?”

Trần Ninh hờ hững nói: “Tào tiên sinh, ông sai rồi, tôi không phải là người gây chuyện, hơn nữa tôi cũng không phải là người sợ người gây chuyện.”

“Con trai ông có ý đồ xúc phạm vợ tôi, ông nói tôi nên hay không nên giáo huấn cậu ta?”

Tào Quốc Hoa nghe xong nhíu mày, sau đó nói: “Cậu cũng nói là mưu đồ, vậy là chưa thực sự tạo thành thương tích rồi.”

“Dù chưa tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, nễ mặt mũi tôi, trước tiên thả con trai tôi ra, thế nào?”

Trần Ninh bình đạm nói: “Hà hà, chính là bởi vì tôi xuất hiện đúng lúc, ngăn chặn hành vi tàn bạo của cậu ta, cho nên tôi mới nói dạy dỗ cậu ta, nếu không thì bây giò cậu ta đã là xác chết rồi.”

Tào Quốc Hoa hít một hơi thật sâu, kìm chế lửa giận trong lòng: “Cậu muốn như thế nào mới bỏ qua?”

Trần Ninh cười nhẹ nói: “Mọi người bình đẳng, giống như hình phạt của Dương Triết khi nãy đi.”

Hình phạt giống như Dương Triết?

Đánh gãy hai chân, phá hủy gốc rễ sinh mạng?

Tào Thiếu Nguyên bị dọa cho toàn thân run rẫy, hoảng sợ hét lên: “Chat”

Tào Quốc Hoa cũng tức giận: “Trần Ninh, cậu đừng có mà ức hiếp người quá đáng.”

Trần Ninh cười cười, phân phó Điển Chử: “Động thủ đi.”

Điển Chử vừa chuẩn bị động thủ, đột nhiên bên ngoài có rất đông điều tra viên, thì ra là đội trưởng đại đội điều tra Kim Lăng, Hoàng Phi Hỗ đến rồi.

Hoàng Phi Hỗ mang đám người điều tra viên đang bước vào, hét lên: “Ngừng tay!”

Tào Quốc Hoa thấy Hoàng Phi Hỗ đến, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, bước lên đón nói: “Hoàng đội trưởng, cậu cuối cùng cũng đã đến, cậu đến muộn một xíu con trai tôi tiêu đời rồi.”

Hoàng Phi Hỗ trầm giọng nói: “Tào tiên sinh yên tâm, có tôi ở đây không ai dám làm loạn.”

Trần Ninh nhìn những vị khách không mời từ đội điều tra viên của Hoàng Phi Hồ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: “Ha ha, Tào tiên sinh ông vậy mà lén lút tìm trợ thủ đến giúp đỡ nha.”

Hoàng Phi Hỗ nghe vậy tức giận nói: “Chúng tôi nghe nói có tên côn đồ ở khách sạn Hilton làm việc xấu, nên đến đây xử lí theo chuyên môn.”

“Hiện tại chúng tôi cần các người cùng tôi về hợp tác điều tra.”

Trần Ninh vẫn như cũ cả khuôn mặt thư giãn ngồi trên ghé sô pha, cười mà không cười nói: “Nếu tôi từ chối thì?”

Hoàng Phi Hỗ nói: “Vậy thì trực tiếp còng tay về!”

“Người đâu, còng tay hết toàn bộ đám giang hồ này về cho tôi.”

Một đám điều tra viên ở hiện trường lập tức bước lên với khí thế hung hãn, muốn còng bọn người Trần Ninh và Điển Chử.

Trần Ninh vừa muốn nói gì đó, bên ngoài lại có thêm một đám người đến.

Hóa ra là Trần Hùng và Ngũ Gia Lạc, cảnh sát trưởng Cục cảnh sát thành phố Kim Lăng, đi cùng còn có lượng lớn cảnh sát hình sự.

Trước khi Trần Hùng đi đến gần, giọng nói tức giận vang lên đầu tiên: “Ai dám còng tay con trai tôi!”

Mọi người ở hiện trường nhìn Trần Hùng và Ngũ Gia Lạc với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Hoàng Phi Hỗ nhanh chóng đi tới, hoảng sợ chào hỏi: “Ngũ Cục, tại sao ngài lại ở đây?”

Ngũ Gia Lạc liếc mắt, bắt mãn nói: “Tôi không tới, cậu chắc làm loạn hết lên rồi.”

Hoàng Phi Hỗ nghe thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi: “Ngũ Ngũ Gia Lạc hừ lạnh: “Tào Thiếu Nguyên lái xe mà không có bằng lái, rõ ràng là bị giam mười ngày. Tại sao mới một ngày đã thả người, có phải cậu thả người không?”

“Còn có, theo như tôi biết. Hiện tại Tào Thiếu Nguyên có ý đồ bất chính với Trần thiếu phu nhân, cậu lại muốn còng Trần thiếu giải về, đây là đạo lý gì đây?”

Hoàng Phi Hỗ nghe vậy cả đầu toàn mồ hôi, ấp a ấp úng không nói nên lười.

Cả khuôn mặt Tào Quốc Hoa tràn đầy kinh ngạc, ông không nghĩ đến, Trần Hùng lại đến đây.

Hơn nữa Trần Hùng còn gọi cả Ngũ Gia Lạc, Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Kim Lăng đến, để ông ta đến áp chế Hoàng Phi Hỗ.

Tào Quốc Hoa nhìn thấy Hoàng Phi Hỗ như bị xì hơi, liền bước tới, trầm giọng nói: “Trần gia, Ngũ Cục, chuyện xảy ra tối nay là do con trai tôi không đúng.”

“Nhưng Trần Ninh nhất định muốn đánh gãy chân con trai tôi, còn muốn phế nòi giống của nó, điều này có hơi quá đi?”

Ngũ Gia Lạc gật đầu: “Quả thật có hơi quá đáng, tôi đề nghị hai người mỗi bên nhường một bước, được không?”

Tào Quốc Hoa gật đầu ngay lập tức: “Tôi đồng ý!”

Sau đó tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn về phía cha con Trần Ninh và Trần Hùng, xem ý kiến của cha con họ như thế nào?

Trần Ninh còn chưa nói gì, Trần Hùng đã cười toe toét nói: “Được rồi, vậy nhường một bước vậy.”

Nghe vậy Trần Ninh liền cau mày.

Cha con Tào Quốc Hoa và những người khác rất vui mừng khi nghe điều này, nghĩ rằng đã có đường thoát rồi.

Đặc biệt là Cao Thiếu Nguyên, cậu ta tưởng trốn thoát,thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này, Trần Hùng lại đột nhiên ra tay, ông giơ hai chân lên nhanh như chớp.

Răng rắc, răng rắc.

Hai chân mạnh mẽ của Trần Hùng lần lượt đá vào hai đầu gối của Tào Thiếu Nguyên, trực tiếp đá gãy hai đầu gối của Tào Thiếu Nguyên.

Tào Thiếu Nguyên kêu lên một tiếng thảm thiết như heo bị giết, quỳ xuống phịch một tiếng.

Những người tại hiện trường vô cùng kinh ngạc.

Tào Quốc Hoa tức giận nói: “Trần Hùng, ông đã nói mỗi bên nhường một bước mà.”

Trần Hùng nhếch miệng cười nói: “Đúng vậy, vốn dĩ chúng tôi định đánh gãy hai chân, còn có phá bỏ nòi giống cậu ta nữa kìa.”

“Bây giờ chúng tôi đã nhượng bộ, chỉ đánh gãy hai chân con trai ông, là đã nễ mặt lắm rồi.”

Kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo!

Ngang ngược, vô cùng ngang ngượ!

c Tào Quốc Hoa nắm chặt nắm đắm, trên cổ nổi lên gân xanh, sắc mặt nghiêm khắc nói: “Trần Hùng, ông quả thật điên rồi.”

Trần Hùng nhìn Trần Ninh, sau đó mỉm cười: “Ha ha, toàn bộ người Trần gia chúng tôi đều điên như vậy đấy!”

Ngũ Gia Lạc ho một tiếng, mở miệng nói: “Trần gia, các người muốn Tào Thiếu Nguyên chịu trách nhiệm với ý đồ bất chính với Tống tiểu thư?”

“Còn có Tào gia, các người muốn Trần gia chịu trách nhiệm vì đã đánh gãy hai chân Tào Thiếu Nguyên?”

“Nếu các người không truy cứu lẫn nhau, thì chuyện ồn ào tối nay tới đây thôi!”

Tào Quốc Hoa cay đắng nhìn Trần Hùng và Trần Ninh, nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi sẽ khiến cha con các người phải trả giá.

Nói xong, ông phân phó thuộc hạ mang Tào Thiếu Nguyên rời đi.

Ngũ Gia Lạc cùng Hoàng Phi Hỗ thu người rời đi.

Trần Hùng lúc này mới dương dương tự đắc nói với Trần Ninh: “Con trai, biểu hiện của cha thế nào?”

Trần Ninh lạnh giọng hừ một tiếng: “Chuyện của tôi tự tôi có thể giải quyết, không cần ông bận tâm.”

Nói xong Trần Ninh mang Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ rời đi.

Trần Hùng nhún vai, nói với Vương Phúc bên cạnh: “Tính khí của tên tiểu tử này, y như đúc tôi lúc trẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.