Long Nhiếp quyết định xuất sơn và chính tay mình giết chết Trần Ninh.
Long Tả Quyền kích động hỏi: “Tộc trưởng, ông định khi nào ra tay?”
Long Nhiếp liếc mắt nói: “Tôi vừa nhận được tin, hình như Trần Ninh có mâu thuẫn với con trai của thị trưởng Ký Châu – Ngụy Khang tại nhà hàng Tử Kim Các tối nay.”
“Kết quả là thị trưởng Ngụy Khang của chúng ta đã không hề ưu ái con trai mình mà còn đánh đập, mắng mỏ con trai mình trước công chúng. Ông ta còn đích thân xin lỗi Trần Ninh.”
Long Tả Quyền nghe vậy trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Long Nhiếp chậm rãi nói: “Cho nên hiện giờ tôi vẫn không biết thân phận thật sự của Trần Ninh!”
“Ngày mốt con trai của ông thị trưởng sẽ tổ chức hôn lễ. Tôi dự định tham dự. Tiện thể, hãy dò la Ngụy Khang để ông ta chính miệng tiết lộ lai lịch của Trần Ninh như thế nào? Rồi sau đó mới đối phó với Trần Ninh.”
Long Tả Quyền liên tục gật đầu sau khi nghe xong: “Đúng, đúng, đúng, kiểm tra lai lịch của Trần Ninh, rồi quyết định sau.”
Hai ngày sau, tòa nhà Hoa Đình Ngự Cảnh, đám cưới của con trai thị trưởng Ký Châu được tổ chức như đã định.
Hầu hết tất cả các nhân vật quyền lực và giàu có ở Ký Châu đều có mặt ở đây.
Chỉ có điêu không có ai từ gia đình họ Trần đến dự đám cưới của con trai Thị trưởng!
Bởi vì Trần Hùng, lão gia Trần gia, vừa mới trở thành người thực vật, mê man bát tỉnh. Nên Trần gia như con rồng mắt đầu.
Người tạm thời nắm quyền trong gia tộc họ Trần bà Hải Tâm.
Bà Hải Tâm đã lợi dụng Long gia để đối phó với Trần Ninh, nên bà ta không muốn lộ mặt trước công chúng. Và bây giờ bà chỉ muốn xem Trần Ninh đấu với Long gia trong bí mật.
Ngoài ra, gần đây bà ta đang bận rộn thu phục lòng người trong Trần gia, nhằm củng cố thêm vị trí hiện tại của mình tại đây.
Bà làm gì mà có thời gian để tham gia những cuộc tụ họp xã hội này.
Ngược lại, Long Nhiếp – tộc trưởng của Long tộc dù đã ở ẩn nhiều năm và hiếm khi màng đến thế tục.
Thì hôm nay, ông dẫn đầu đoàn thành viên quan trọng của gia tộc họ Long đến dự hôn lễ của con trai ông Ngụy Khang kèm theo nhiều món quà hoành tráng.
Ngụy Khang đưa con trai Ngụy Minh Hiên, con dâu Lưu Băng Băng và một nhóm các thành viên trong gia đình và cấp dưới để tiếp đãi khách quý một cách nồng nhiệt.
Ngụy Khang tràn đầy niềm vui nói: “Ha ha, ông Long, ông cũng đến dự đám cưới của thằng con tôi, tôi đúng là vinh hạnh quá!”
Long Nhiếp cười nói: “Con trai của thị trưởng Ngụy đám cưới, gia tộc họ Long chúng tôi, đương nhiên phải có mặt chứ!”
Sau khi Long Nhiếp nói xong, liền ra hiệu với Long Tả Quyền phía sau.
Nhận được tín hiệu, Long Tả Quyền lấy ra một bức thư pháp đưa cho Ngụy Khang, cười nịnh nọt nói: “Ngụy tiên sinh, chúng tôi đã dùng giá ngàn vàng để mua được bước thư pháp của thiếu soái Bắc Cảnh — Chiến thần Hoa Hạ để đặc biệt dành tặng ông!”
Ngụy Khang hai mắt sáng lên khi nghe vậy: “Thật sao?”
Long Nhiếp cười nói: “Tôi đã nhờ vào quan hệ để mua được.
Tôi đoán mấy thương nhân đó không dám nói gặt tôi đâu. Đây chắc chắn là thư pháp của thiếu soái Bắc Cảnh.”
Ngụy Khang nhận lấy, thận trọng mở ra. Trên bức thư pháp đề hai dòng thơ: Nam nhi hà bất đai ngô câu, thủ thử quan sơn ngũ thập châu?
Trên bức thư pháp này không có dấu đóng mộc. Nhưng nét chữ lại sắc nét, thông qua bức câu đối này dường như khí phách hiên ngang, anh dũng ngất trời đang hiện ra mặt mọi người.
Ngụy Khang ngạc nhiên thích thú: “Bức thư pháp này sắc sảo, tràn đầy thần thái, quả thật có thể là bút pháp của Bắc thiếu soái Cảnh.”
Long Nhiếp khá tự hào khi nghe vậy!
Ngụy Khang đưa tay ra mời: “Bên trong tôi có trang bị một phòng VIP, dùng để chiêu đãi những vị khách tôn quý, xin mời Long tiên sinh.”
Long Nhiếp cười nói: “Thị trưởng Ngụy, mời!”
Ngụy Khang để lại cho con trai và con dâu cũng như các thuộc hạ ở lại sảnh đề tiếp đãi những vị khách bình thường khác.
Ông ta cùng vài người tùy tùng Long Nhiếp vào.
Ngay sau đó, Ngụy Khang đưa Long Nhiếp và nhóm của ông ta đến một sảnh phụ tráng lệ.
Trong đại sảnh này, đã có rất nhiều khách quý. Họ là lãnh đạo của giới chính trị Ký Châu, hoặc là những người đứng đầu quân đội Ký Châu. Ngoài ra còn có gia chủ của các gia đình giàu có Ký Châu, hay các ông chủ của một số tập đoàn lớn.
Long Nhiếp đã quen hết nhiều người ở đây. Ông lần lượt chào hỏi họ khi ông bước vào.
Ngụy Khang cầm lấy bức thư pháp do Long Nhiếp gửi tới, nói với mọi người: “Đây là bức thư pháp do ông Long tặng. Nghe nói là thư pháp của thiếu soái Bắc Cảnh. Mọi người xem này, có phải thật hay không.”
“Không giấu mọi người, hôm nay thiếu soái Bắc Cảnh cũng đến dự đám cưới của thằng con tôi.”
Long Nhiếp, Long Tả Quyền và nhóm người có quyền lực ở đây khi nghe ngày hôm nay thiếu soái huyền thoại của phương Bắc sẽ đến tham dự hôn lễ của con trai Ngụy Khang.
Tắt cả họ đều sóc, rồi sau đó ngây ngắt.
Mọi người đều vô cùng phấn khởi, thiếu soái Bắc Cảnh là đại nhân vật nào? Gặp một lần đã là phúc khí cả đời.
Nếu có thể nâng ly mời rượu hoặc cùng nhau ăn cơm, đi về nhà khoe khoang cũng đủ cả đời!
Long Nhiếp cũng cao hứng hỏi: “Ông Ngụy, ông nói thật à, thiếu soái sẽ đến thật sao?”
Ngụy Khang không biết Trần Ninh và Long gia đang có mâu thuẫn, chỉ cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy đây là vinh hạnh rất lớn!”
Ngụy Khang nói xong, nâng cuộn thư pháp trong tay lên, cười nói: “Nếu bức thư pháp này thật sự là từ tay của thiếu soái Bắc Cảnh, vậy tôi sẽ đưa lại cho ngài ấy.”
“Thiếu soái mà nhìn thấy bức thư pháp của mình trở lại bên mình. Nhất định sẽ trầm trồ vì duyên phận sao mà huyền bí thế!”
Long Nhiếp và các nhà quyền quý đều hiểu ra!
Thảo nào thị trưởng thành phố rất vui mừng khi nhìn thấy bức thư pháp của vị thiếu soái trẻ tuổi. Thì ra, ngoại trừ nhìn thấy bức họa bảo vật này ra.
Điều khiến ông ấy càng thêm vui vì thiếu soái sẽ đến tham dự hôn lễ của Ngụy gia!
Ngụy Khang muốn sử dụng bức thư pháp này để làm hài lòng thiếu soái!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bức thư pháp này phải là chữ viết tay của thiếu soái mới có thể lấy lòng được anh, nếu không thì sẽ tự chuốc lấy thát bại.
Vì vậy, lúc này Ngụy Khang mới lo lắng, kêu mọi người mở mắt ra mà xem kỹ bức thư pháp này có phải là thật không?
Những người có mặt tại đây đều là những người quyền quý, nhiều người có sự hiểu biết về thư pháp hoặc có sở thích, nghiên cứu sưu tầm đồ cổ.
Nhưng không có người nào từng nhìn thấy nguyên bản bức thư pháp của thiếu soái.
Vì vậy, mọi người không thể tùy tiện đánh giá bức thư pháp này có phải là do thiếu soái viết hay không.
Tuy nhiên, mọi người đều đồng tình với quan điểm của Long Nhiếp. Với thân phận của Long Nhiếp, các thương gia chắc hẳn không dám bán hàng giả cho ông ta.
Và bức thư pháp này có chữ viết sắc nét và tràn đầy tinh thần.
Nó vô cùng xứng với thân phận, địa vị và khí chất của thiếu soái. Vì thế, mọi người đều gật gù cho rằng đây đích thực là tác phẩm của thiếu soái.
Đúng lúc này, Trần Ninh, Tống Sính Đình và Đồng Kha từ ngoài cửa đi vào.
Khi Trần Ninh nhìn thấy Long Nhiếp cầm trên tay bức thư pháp, lại còn đắc ý khoe rằng đó chính là tác phẩm thật của thiếu soái Bắc Cảnh.
Khóe miệng anh hơi nhéch lên, nhàn nhạt nói: “Đây nhất định là đồ giả, không phải do thiếu soái Bắc Cảnh viết ra.”
Lời nói của Trần Ninh ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người tại sảnh.
Khi Ngụy Khang nhìn thấy Trần Ninh, ông ta vừa vui mừng vừa kinh sợ.
Vui mừng là Trần Ninh đã đến. Kinh sợ là vì Trần Ninh bảo tác phẩm đó là giả.
Ngụy Khang còn chưa kịp chào hỏi Trần Ninh!
Long Tả Quyền đã nhìn Trần Ninh với vẻ căm hận, ông nhỏ tiếng nói với Long Nhiếp rằng người này chính là Trần Ninh.
Trần Ninh vừa xuất hiện đã nói bức thư pháp ông ta mang đến là đồ giả. Đồng thời cũng biết Trần Ninh chính là kẻ sát nhân đã giết chết hai vị môn sinh của mình.
Đôi mắt ông ta bỗng trở nên u ám!
Ông ta lạnh lùng nói: “Nhóc con, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy. Nói bậy sẽ chết người đó.”
Khi Ngụy Khang nhìn thấy Long Nhiếp dám uy hiếp Trần Ninh.
Sắc mặt ông ta biên sắc, mồ hôi lạnh toát ra.
Ông ta vội vàng nói: “Ông Long, đừng nóng. Anh Trần nói bức họa này là giả. Nhất định phải có lý do, ông hãy bình tĩnh.”
Nễ mặt thị trưởng Ngụy, Long Nhiếp nén con giận.
Nhưng mà, ông ta vẫn nhìn chằm chằm Trần Ninh, dùng giọng điệu uy hiếp: “Trần Ninh, cậu hại chết hai môn sinh của tôi, tôi còn chưa tính số với cậu.”
“Bây giờ còn dám nói bức thư pháp tôi tặng cho ngài Thị trưởng là đồ giả.”
“Tốt hơn hết cậu nói ra cái lý do nào đó nghe hợp lý. Nếu không đừng trách tôi vô lễ.”
Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Khang lại thay đổi, nóng lòng muốn bịt miệng Long Nhiếp lại, không cho ông ta nói nữa.
Người trước mặt chính là thiếu soái Bắc Cảnh đó!
Bức thư pháp này có thật hay không, người ta đương nhiên hiểu rõ.
Trần Ninh nhìn Long Nhiếp uy hiếp mình, liền cười: “Tôi nói chữ viết đó là giả, thì chính là giả. Đây đã là bằng chứng tốt nhát.”
Long Nhiếp tức giận: “Ba hoa khoác lác, cậu tưởng mình là gì, nói không phải thì không phải sao?
“Cậu tưởng mình là ai, là thiếu soái sao?