Trong phòng y tế.
Hà Dương vừa được các bác sĩ và y tá băng bó lại vết thương.
Trần Ninh dẫn theo Nguyễn Hồng, Vương Đạo Phương và Điển Chử vào.
Vẻ mặt Hà Dương không chút cảm xúc, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, như thể một người thực vật.
Trần Ninh chậm rãi ngòi xuống ghế, lấy ra một điếu thuốc đặc biệt do quân đội cung cấp, giọng anh như thể sắp tuyên bố một kết cục hạ màn: "Nói cho ông một tin buồn."
Trần Ninh nói: "Ngay sau khi ông bị bắt, ai đó đã lập tức tiến hành một cuộc thanh trừng lớn. Gia đình và người thân của ông ở Tô Hàng đều đã chết hoặc mất tích, gần như tất
Đoàng!
Những lời của Trần Ninh như sét đánh ngang tai Hà Dương.
Hà Dương khàn giọng nói: "Cậu lừa tôi!"
Trần Ninh nhàn nhạt nói: "ông đi theo Tần Thành lâu như vậy, là thủ hạ đắc lực của ông ta, đã giúp ông ta làm biết bao nhiêu chuyện. Có lẽ ông cũng biết rõ tính cách và phong cách làm việc của ông ta nhỉ?"
’Tôi có lừa ông không thì trong lòng
ông tự biết."
"Tần Thành bán quan bán chức, rất nhiều vụ đều do ông chịu trách nhiệm. Mấy quán bán lá trà giá cao ngất trời do họ hàng ông mở cũng là vì tiện cho Tần Thành hành sự."
"ông cho rằng bây giờ xảy ra chuyện rồi, Tần Thành sẽ để yên cho ngừoi thân của ông sao?"
Người Hà Dương run lên!
Quả thực, theo tính cách của Tần Thành, ông ta nhất định sẽ lựa chọn thí tốt để giữ xe, hơn nữa còn hy sinh
con tốt không một chút do dự, hy sinh sạch sẽ.
Để tự cứu mình, Tần Thành đã từng mở rất nhiều cuộc thanh trừng lớn,ông ta hoàn toàn có thể làm ra việc giết người diệt khẩu.
Lần đầu tiên, trong lòng Hà Dương tràn ngập lửa giận với ông ta!
Ông không sợ chết, thậm chí ông đã quyết tâm mang theo bí mật chết đi.
ông chỉ mong cái chết của mình có thể đổi lấy sự an toàn của họ hàng và người thân.
Nhưng ông không ngờ rằng Tần Thành lại trực tiếp mở một cuộc thanh trừ, giết sạch người nhà ông.
Hà Dương không ngờ, mình vẫn chưa khai ra gì, chưa thú nhận bất cứ điều gì, thậm chí có lúc còn muốn tự sát.
Nhưng đổi lại là, con trai ông đã chết, người thân cũng đều đã chết.
Hơn nữa, người đã giết chết người thân của ông lại chính là người mà ông muốn bảo vệ, Tần Thành.
Điều này cuối cùng đã kích động ông, khiến ông vô cùng oán hận, lúc này trong lòng ông chỉ toàn là thù hận.
Ông từ từ mở miệng nói: "Thiếu soái, tôi sẽ hợp tác với các vị..."
Trần Ninh nói: "Vậy thì chúng ta chỉ có thể cử người mà chúng ta tin tưởng đi lấy thôi."
'Điển Chử!
Điền Chu trầm giọng nói: "Có thuộc hạ!"
“Anh lập tức dẫn người đến nhà họ Hạ ở Tô Hàng, lấy mấy cuốn sổ ghi chép đó đi."
Điển Chử nói: "Tô Hàng là địa bàn của bọn Tần Thành. Chúng ta đem quá nhiều người sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của họ, sẽ dễ làm hư chuyện."
"Tôi có thể bí mật một mình đi đến đó, tôi đảm bảo sẽ lấy được cuốn sổ bằng chứng về."
Trần Ninh gật đầu: "Vậy được, anh cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh."
Điển Chử giơ tay chào kiểu quân đội, rồi lập tức chạy đi thực hiện nhiệm vụ.
Ngày hôm sau.
Thành phố Tô Hàng, doanh trại quân đội.
sắc mặt Tần Thành lúc trắng lúc xanh, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Diệp Thiên Tinh và một đám lính đô con yên lặng cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Tần Thành tức giận nói: "Bọn mày ăn cho nhiều vô để làm gì hả, có chút việc nhỏ cũng làm không xong."
Diệp Thiên Tinh bấm chặt da đầu, nhỏ giọng nói: "Tướng quân, tuy rằng nhóm người u Linh đã chết, nhưng cũng có tin tức từ Trung Hải nói rằng Hà Dương đã chết rồi mà!"
"Không phải chúng ta đã đạt được mục tiêu rồi sao?"
Tần Thành tức giận nói: "Cậu thật sự cho rằng Hà Dương đã chết ròi sao?"
"Nếu như Hà Dương đã chết thật thì bọn Trần Ninh sớm đã nổi điên lên rồi."
"Bây giờ thì hay rồi. Chúng ta phái người tới giết Hà Dương, vậy mà bọn họ vẫn chưa làm gì cả, cậu có tin không?"
Diệp Thiên Tinh trừng to hai mắt: "Tướng quân, ý của ngài là Hà Dương vẫn chưa chết sao?"
Tần Thành chế nhạo: "Dẩn binh nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa hiểu ra một đạo lý à, giả là thật, thật là giả."
"Trần Ninh tung tin Hà Dương đã chết, vậy thì Hà Dương nhất định là vẫn chưa chết."
"Nếu Trần Ninh nói rằng Hà Dương chưa chết, thì ngược lại Hà Dương có lẽ đã chết rồi không chừng."
Mặt của đám người Diệp Thiên Tinh lập tức biến sắc, bọn họ nhao nhao hỏi: "Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Tần Thành nói: "Có một số việc chỉ có một cơ hội duy nhất. Chúng ta muốn tiếp tục phải người đi giết Hà Dương một lần nữa, gần như không thể thành công."
"Hà Dương đã theo tôi nhiều năm như vậy, vẫn khá trung thành với tôi. Thời điểm này, tạm thời ông ta sẽ chưa bán đứng tôi đâu."
"Cậu cử người theo dõi nhất cử nhất động của đám người Trần Ninh, có bất kỳ thay đổi nào thì báo lại tôi ngay lập tức."
Đám người Diệp Thiên Tinh hô: "Rõ!"
Điển Chử âm thầm chạy đến Tô Hàng, sau đó lập tức vội vã đến nhà của Hà Dương.
Rất nhanh, anh đã thành công mở ra được cơ quan của bức tượng trong đài phun nước ở sân trước, tìm thấy cuốn sổ ghi chép của Hà Dương
được giấu bên trong.
Anh lấy vài cuốn sổ tay ra, lật xem vài trang, xác nhận đúng là những cuốn sổ này không sai.
Cậu không kiềm được lộ ra vẻ phấn khích của mình trên mặt, nhanh chóng bỏ những cuốn sổ ghi chép ấy vào trong chiếc túi của mình, sau đó chuẩn bị xách túi rời đi.
Thế nhưng, ngay vào lúc này, tai anh nhạy cảm nghe được âm thanh nạp đạn rất nhỏ gần đó.
Điển Chử không chút do dự, rút súng
ra, quay người lại bắn hai phát.
Hai tiếng “pằng pằng”!
Hai người đàn ông mặc vest đen cầm súng trên tay đều đã bị Điển Chử bắn chết.
Ngay sau đó, vài người đàn ông cầm theo súng lục xuất hiện ở cách đó không xa.
Điển Chử bắn thêm vài phát nữa, giết chết tất cả những tay súng sát khí đằng đằng này, rồi nhanh chóng xách túi rút khỏi nhà họ Hà.
Hóa ra sau khi Hà Dương bị bắt, Tần Thành đã cử một nhóm người chiếm lấy nhà của Hà Dương, lật tung ngôi nhà của Hà Dương lên, lấy đi tất cả những thử có vấn đề.
Để đề phòng mọi trường hợp, Tần Thành còn cử một nhóm người bí mật theo dõi nhà của Hà Dương.
Những người này phát hiện Điển Chử tới đây lấy đồ, hơn nữa vật đó hình như là sổ tay gì đó, bọn họ trốn trong bóng tối, muốn ấm thầm hạ gục Điển Chử.
Không ngờ tài bắn súng của Điển Chử lại lợi hại đến vậy, trực tiếp giết chết rất nhiều người.
Những tên còn lại đang núp trong bóng tối, nhanh chóng gọi điện cho Tần Thành: "Tướng quân, có chuyện rồi. Có người đột nhập vào nhà của Hà Dương, lấy đi vật gì đó có vẻ như là sổ, còn giết chết rất nhiều người của chúng ta!"
Tần Thành vừa nghe thấy vậy thì mặt liền biến sắc.
Điều mà Điển Chử không biết, đó
chính là một cuộc truy sát anh khắp thành phố Tô Hàng đã được bắt đầu.