Phòng số 009 trả giá gần 1 tỷ tệ!
Sắc mặt Tần Vô Song tái nhợt, cả đời anh ta chưa bao giờ thử qua việc bị người khác chà đạp trên mặt đất như thế này!
Kiều Chính nhỏ giọng hỏi Tần Vô Song: “Tần thiếu, đôi nam nữ trong phòng 009 vừa ra giá gần 1 tỷ tệ. Anh còn muốn đấu với họ không?”
Tần Vô Song lạnh lùng quát: “Cút sang một bên!”
Nói xong, anh ta tức giận mang theo vài tên vệ sĩ đi ra khỏi phòng, đùng đùng xông tới phòng 009 để xem rốt cuộc là ai mà lại to gan dám gây sự với anh ta.
Kiều Chính và Hạ Phỉ Phi nhìn nhau, cả hai nở một nụ cười đắc ý.
Hạ Phi Phỉ vừa gọi tên Tần Vô Song vừa đuổi theo anh ta.
Kiều Chính cũng vội đi theo, nhưng anh ta chỉ tới để xem màn phim hay sắp diễn ra thôi.
Tần Vô Song dẫn theo người của anh ta, chẳng máy chốc đã tới cửa phòng 009, đúng lúc nhìn thấy một đoàn người ủa ra như ngôi sao vây quanh mặt trăng, đứng vây lây một cặp nam nữ.
Anh ta nhìn không rõ tướng mạo của người đàn ông bị đám người vây quanh, lạnh lùng quát lên: “Tránh ra hết đi, để tôi xem tên đó có phải là không có mắt hay không mà dám khiêu khích tôi!”
Tất cả mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ khó hiểu, đứng tản ra hết.
Ngay lúc đó, Tần Vô Song chạm mặt Trần Ninh và Tống Sính Đình. Ngay khi anh ta nhìn thấy Trần Ninh, liền sửng sốt: “Trần Ninh, là anh.”
Trần Ninh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Vô Song: “Tần thiếu!”
Tần Phượng Hoàng đứng bên cạnh Tống Sính Đình khó khăn nuốt nước bọt một cái, cô đương nhiên quen biết Tần Vô Song, bởi vì cô từng là một trong những nữ vệ sĩ của Quốc chủ phu nhân.
Tống Sính Đình lúc này cũng đã nhận ra Tần thiếu chính là người đã đấu giá với Trần Ninh.
Cô đành nhìn sang Trần Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Chồng ơi, hai người quen nhau sao?”
Trần Ninh cười khổ: “Đúng vậy, anh ấy chính là Tần thiếu, anh mang ơn cha mẹ anh ấy.”
Bộ mặt của Tàn Vô Song cũng lộ vẻ khó xử, ban nãy anh ta vừa làm loạn lên mà giờ lại…
Hạ Phỉ Phï và những người khác đều đã đến rồi!
Hạ Phỉ Phỉ đứng bên cạnh Tần Vô Song, trừng mắt nhìn Tống Sính Đình: “Lại là đồ giẻ rách nhà cô, vợ chồng cô ăn hiếp tôi cũng đã đủ lắm rồi. Giờ còn dám vô lễ với Tần thiếu. Chắc máy người chán sống lắm rồi!”
Chát!
Ngay khi lời của Hạ Phỉ Phỉ vừa dứt, Trần Ninh đã giơ tay tát một phát vào mặt cô ta.
Cái tát này trực tiếp khiến miệng cô ta chảy máu, kiểu tóc cầu kỳ trên đầu biến thành cái ổ gà lộn xộn.
Cô ta ôm chặt khuôn mặt bị đánh của mình, vừa kinh hoàng vừa sôi máu: “Anh dám đánh tôi?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi đã cảnh cáo cô trước rồi! Với lại bản thân cô nói chuyện lỗ mãng như vậy, không phải rất xứng đáng bị người ta tát sao?”
Hạ Phỉ Phỉ ôm chặt gương mặt bị đánh của mình, tức giận đến cả người run rẫy nhưng lại nói không nên lời.
Ngay cả Tần Vô Song cũng không khỏi có chút kinh ngạc khi nghe thấy Hạ Phỉ Phỉ xúc phạm Tống Sính Đình là giẻ rách. Bởi vì trong mắt anh ta, Hạ Phỉ Phỉ luôn là một người đẹp trong sáng và ngây thơ xuất thân từ một gia đình học thức.
Tuy nhiên, mọi thứ giò đã quá trễ rồi, ngay từ đầu đã lựa chọn con đường này thì chỉ còn cách cứng rắn đến cùng.
Hạ Phi Phi giả vờ: “Tôi không biết anh đang nói gì cả?”
Kiều Chính cũng hừ một tiếng: “Đừng có chia rẽ tình bạn giữa chúng tôi với Tần thiếu. Người nào là của bạn anh ấy và người nào không coi anh ấy ra gì, trong lòng Tần thiếu rõ nhất.”
Trần Ninh nhìn Tần Vô Song, phát hiện ánh mắt anh ta đối với mình tràn đầy sự căm ghét.
Trần Ninh đột nhiên nhận ra rằng tuyết dày ba thước không phải chuyện một sớm một chiều.
Tần Vô Song tuyệt đối không phải chỉ vì chuyện đấu giá mà căm ghét anh như vậy, hẳn là Tần Vô Song từ trước đã bắt mãn với anh.
Trần Ninh không khỏi nghĩ đến những tin đồn trước đó!
Giữa anh và Tần Vô Song, lão Quốc chủ đã phá lệ chọn anh, cuối cùng để anh đảm nhận chức tổng chỉ huy quân khu Bắc Cảnh, còn Tần Vô Song thì bị gạt ra ngoài.
Điều này có đúng là sự thật không?
Tần Vô Song thật sự ghét anh vì chuyện đó?
Trần Ninh không nghĩ ngợi thêm nữa, dù thế nào đi nữa, cả đời này anh cũng không bao giờ có thể báo đáp được ơn nghĩa của vợ chồng Quốc chủ.
Cho dù Tần Vô Song có thù địch với anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để trong lòng.
Anh chỉ khuyên Tần Vô Song: “Tần thiếu, anh thông minh hơn người, ai là bạn ai là tiểu nhân, chỉ cần anh bình tĩnh suy nghĩ kĩ sẽ biết được, tôi đi đây.”
Trần Ninh nói xong liền cùng Tống Sính Đình rời đi.
Tần Vô Song nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Trần Ninh với vẻ mặt khó chịu.
Kiều Chính xen vào: “Tần thiếu, anh ta chỉ tôn kính cha mẹ anh chứ không hề coi trọng anh. Ở trong mắt anh ta, anh chỉ là một thiếu gia không hiểu chuyện!”
Hạ Phi Phỉ nói thêm: “Tần thiếu, người đó là ai vậy, sao lại dám nói chuyện với anh kiểu đó?”
Tần Vô Song giận xanh mặt: “Anh ta chỉ là một con chó mà cha tôi nuôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cho anh ta một bài học.”
Kiều Chính và Hạ Phỉ Phỉ cố tình kích động sự thù ghét của Tần Vô Song đối với vợ chồng Trần Ninh. Tuy nhiên, họ cũng không dám đi quá xa, nếu Tần Vô Song phát hiện ra ý đồ xấu của họ thì lúc đó cả hai người chỉ còn đường chêt.
Lúc này, Kiều Chính mở miệng nói: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi uống rượu cho quên đi chuyện không vui này.”
Hạ Phi Phi nói: “Đúng vậy, để tôi uống vài ly với Tần thiếu.”
Tần Vô Song đã luôn ghen tị với Trần Ninh, ghen tị với việc dù hai người bằng tuổi nhau nhưng Trần Ninh đã đứng đầu rồi, ghen tị với sự yêu thương của cha mình và mẹ kế dành cho Trần Ninh!
Nhưng mà, anh ta cũng biết rõ rằng bản thân tốt nhất không nên xung đột với Trần Ninh. Bởi vì Tần Vô Song đoán được cha cùng mẹ kế nhất định sẽ trách anh ta không biết điều, họ chắc chắn sẽ bênh vực Trần Ninh.
Chính vì lẽ đó, anh ta đành chỉ có thể đi uống rượu với hai người kia cho vơi đi nỗi sầu.
Vào buổi tối.
Tần Phượng Hoàng không chịu nỗi nữa đành phải bí mật gọi điện cho Quốc chủ phu nhân, nói rõ tất cả cho Vương Uẩn nghe về chuyện xảy ra tại buổi đấu giá từ thiện tối nay và sự hiểu lầm giữa Trần Ninh với Tần Vô Song.
Sau khi nghe xong tất cả Vương Uẩn không khỏi nhíu mày.
Con trai bà bất ngờ cãi nhau với thống soái Bác Cảnh, Trần Ninh.
Vương Uẫn cân nhắc mãi, cuối cùng cầm điện thoại di động lên gọi cho Tần Vô Song, hỏi: “Nghe nói con cãi nhau với Trần Ninh có phải không?”
Tần Vô Song vốn đã uống rất nhiều rượu, nghe thấy vậy càng nổi giận hơn: “Ai nói cho mẹ biết, là Trần Ninh báo cáo với mẹ đúng không? Trần Ninh cái đồ tiểu nhân!”
Vương Uẩn nói: “Không phải Trần Ninh nói cho mẹ biết.”
Tần Vô Song cười lạnh nhạt: “Vậy thì là ai?”
Vương Uẳn đương nhiên sẽ không nói là Tần Phượng Hoàng, e rằng Tần Vô Song sẽ trả thù Tần Phượng Hoàng, bà chỉ đáp lại: “Con quan tâm làm gì? Vô Song, Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần trong quân đội. Tính cách của cậu ấy điềm đạm không thiên vị bắt kỳ ai. Cậu ấy rất tôn trọng mẹ và cha con, nhất định sẽ không bao giờ vô cớ gây sự với con đâu…”
Vương Uần còn chưa kịp nói xong, Tần Vô Song tức giận cắt ngang lời bà: “Vậy ý của mẹ là Trần Ninh không bao giờ sai, là mình con sai hét, tất cả là lỗi của con hết?”
Vương Uẳn vô cùng sửng sốt, trước giờ Tần Vô Song chưa bao giờ nói chuyện với bà theo kiểu này.
Bà vội giải thích: “Mẹ không có ý đó, Vô Song, mẹ là mẹ của con mà, con hãy nghe lời mẹ…”
Tần Vô Song càng tức giận hơn: “Bà không phải mẹ của tôi, mẹ tôi đã chết khi tôi còn nhỏ. Bà đối xử với tên Trần Ninh đó còn tốt hơn đối xử với tôi! Trần Ninh đồ chết tiệt, dám gọi điện khiếu nại cho bà. Thật sự là quá đáng lắm rồi, tôi nhát định sẽ xử lý anh ta.”
Vừa dút lời, Tần Vô Song trực tiếp cúp ngang điện thoại.