Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 57: Chương 57




Quý một năm nay giải trí Võng Thiên tiến hành chỉnh đốn và cải cách một lần lớn, cấp lãnh đạo của công ty thay máu sa thải rất nhiều người, cũng vào không ít người. Hôm nay là báo cáo đầu tiên với sếp tổng Nhậm Giang Lâm của công ty sau khi chỉnh đốn và cải cách.

Báo cáo tình huống công việc sau khi chỉnh đốn và cải cách, cũng là tình hình công việc của quý một.

Sáu giờ chiều, cánh cửa gỗ lim của phòng họp lớn ở tầng năm vẫn đóng chặt, cuộc họp bắt đầu lúc hai giờ ba mươi đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, đã đến giờ tan ca, nhưng nhân viên giải trí Võng Thiên không ai dám đi.

Dù sao lần trước khi Nhậm tổng đến đã nổi trận lôi đình, lần này cũng không biết cuối cùng là tình huống gì, ông chủ lớn của công ty vẫn ở trên tầng năm, bọn họ nào dám rời đi sớm?

Chiều thứ sáu, mỗi người đều lòng chỉ muốn về, ngồi mấy tiếng liên tục, đã qua giờ tan ca lại không thể rời đi, các nhân viên của Võng Thiên đã kết thúc công việc trong tay trước giờ tan ca thực sự ngẩn ngơ nhàm chán.

Càng buồn tẻ cực độ.

Là thật sự buồn tẻ.

Làm việc trong công ty giải trí có cái tốt, có thể thường xuyên nhìn thấy minh tinh lớn, có thể lấy được tin tức giải trí ngay lập tức, minh tinh nào cưới ngầm, minh tinh nào ngoại tình, đôi minh tinh nào thật ra đã chia tay từ lâu rồi… Các loại series sự tình, chuyện dân mạng biết bọn họ biết, chuyện dân mạng không biết bọn họ cũng biết, trong cuộc sống cho tới bây giờ cũng không thiếu tin tức giải trí.

Nhưng cũng có một cái xấu, quanh năm tiếp xúc với giải trí, ngày thường thấy quá nhiều, tin tức trên mạng nói chuyện say sưa rơi vào trong mắt họ đã quá kỳ hạn rồi, không thú vị nữa.

Đương nhiên, trừ tin tức của sếp Nhậm bọn họ.

Không muốn xem tin tức giải trí, lại bị phim điện ảnh, truyền hình chất lượng cao của Võng Thiên nuôi kén ăn, các tác phẩm khác bọn họ thực sự không xem nổi, ngồi lâu như thế, cuộc họp bên kia vẫn không có dấu hiệu kết thúc, họ thực sự là ngồi không yên. Lặng lẽ lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo ra rạo rạo rạo vừa gặm vừa nhỏ giọng tám chuyện sếp nhà mình.

“Chủ đề phổ biến trên Weibo buổi sáng bị gỡ rồi, không biết mọi người có chú ý không.”

“Đương nhiên chú ý rồi, toàn bộ chủ đề phổ biến về Nhậm tổng đều mất hết.”

“Mọi người nói xem xảy ra chuyện gì? Đây nhất định là ý của Nhậm tổng đúng không? Ông chủ không muốn dính líu quan hệ với ảnh đế Thư nữa?”

“Không biết, nhưng khoảng thời gian này scandal hung hăng ngang ngược như vậy, chắc chắn có nhân tố cố ý lăng xê của bên kia trong đó.”

“Tôi cảm thấy rất có khả năng.”

“Có lẽ Nhậm tổng xem nhiều quá, đã cảm thấy phiền, dù sao ông chủ lớn của chúng ta đi theo con đường thương nghiệp, cũng không phải lăn lộn ngành giải trí.”

“Chậc chậc, xem ra Thư Dụ cũng không phải bà chủ của chúng ta, cũng không biết Nhậm tổng muốn chọn người thế nào.”

“Thật ra tôi cảm thấy Thư Dụ rất tốt, so với những người trước kia xuất hiện bên cạnh Nhậm tổng, anh ta hẳn là tốt nhất đúng không?”

“Tốt cái gì, không phải gần đây anh ta rất thân với bên Quách Tử Dương sao? Nói không chừng Nhậm tổng phát hiện vấn đề này mới quyết định phủi sạch quan hệ với anh ta.”

“Hả? Còn có một màn này?”

“Đúng rồi, cô không thấy buổi ra mắt lần trước thái độ của Quách Tử Dương với Thư Dụ à? Thật ra tôi cảm thấy những dân mạng này cũng thật là, rõ ràng trong video hôm đó Nhậm tổng và Thư Dụ không hề có dấu hiệu mập mờ, ngược lại là Thư Dụ và Quách Tử Dương kia trong lời nói giấu lời nói, sao dân mạng lại có thể não bổ thành như vậy.”

“Cô không am hiểu rồi, nảy sinh cp cũng phải nói thiết lập, thiết lập của họ Quách kia có thể so với Nhậm tổng của chúng ta không?”

“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chuyện của sếp chúng ta đâu đến lượt chúng ta quản? Nhậm tổng đang ở trong phòng họp, lá gan của mấy người cũng to quá.”

“Đúng đó, mấy người ít tám chuyện sẽ tốt hơn, coi chừng tai vách mạch rừng, họa từ miệng mà ra.”

“…”

“…”

Cũng không biết là ai đã nói một câu đó, khu làm việc còn hơi ồn ào lại yên tĩnh lần nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, qua sáu giờ ba mươi, qua bảy giờ, cuộc họp bên kia vẫn chưa kết thúc…

Bọn họ rất nhàm chán, nhàm chán đến mức có người nhấn mở bản tin thời sự xem lại.

Phát thanh của MC bản tin thời sự trong thời gian ngắn vang vọng khu làm việc yên tĩnh, kỳ lạ đó là không ai hô dừng.

Đối với người nghe quen cách phát thanh kiểu trêu chọc của tin tức giải trí, kiểu âm thanh của bản tin thời sự này khiến tâm trạng của họ thoải mái hơn chút, các nhân viên của Võng Thiên cảm thấy có phần êm tai.

Một công ty giải trí, đang nghe bản tin thời sự, cũng là giác ngộ rất cao.

Nhưng, bản tin thời sự phát được một nửa, người ở gần cửa sổ bỗng nhiên hét lên, “Này này này! Mọi người mau đến xem, có người đứng trước cửa công ty chúng ta đấy, có phải đang chuẩn bị hát rong không?”

“Hát rong?”

Thời buổi này có ai không biết đây là địa bàn của ai? Bởi vì quá nhiều minh tinh lớn, sợ paparazzi tiến vào, bảo vệ của Võng Thiên đều rất cảnh giác, có ai dám quanh quẩn ở khu này quá một phút, sẽ bị bảo vệ hỏi thăm vài câu.

Bây giờ lại có người dám đến hát rong?

Bọn họ thực sự rất tò mò, nghe vậy vội vàng vọt tới bên cửa sổ như ong vỡ tổ, thò đầu nhìn xuống lầu.

Quả nhiên, một chàng thanh niên ăn mặc rất mộc mạc cầm ghi-ta đứng trước cổng công ty.

“Không giống hát rong mà,” Cô gái mặc trang phục công sở đẩy kính trên sống mũi, cẩn thận quan sát người dưới lầu, “Nào có hát rong đối diện với tòa nhà này của chúng ta? Mãi nghệ ở đầu đường không phải thường đối diện với đường cái và người đi đường sao?”

“Hể? Đúng rồi.” Cô gái váy liền bên cạnh nói: “Vậy anh ta định làm gì đây?”

Nói đến đây, bọn họ thấy bảo vệ của tòa nhà đi tới trước mặt thanh niên, sau đó không biết người này nói gì với bảo vệ, nhưng khoảng cách hơi xa họ không nghe được, chỉ thấy bảo vệ gật đầu một cái, lùi hai bước.

“Này là ý gì?”

“Chắc là anh ta biết đây là công ty giải trí, định tự đề cử mình?”

“Ơ! Có khả năng! Rất có khả năng, không phải thường xuyên có diễn viên quần chúng quanh quẩn ở chỗ chúng ta sao, chắc hẳn người trẻ tuổi kia cũng chuẩn bị một lần thành danh, thu hút sự chú ý của quản lý cấp cao chúng ta.”

“Nhưng anh ta đi nhầm chỗ đúng không? Mặc dù chúng ta bồi dưỡng minh tinh, nhưng cũng là bồi dưỡng minh tinh truyền hình điện ảnh mà, hơn nữa chúng ta làm truyền hình điện ảnh, không làm âm nhạc.”

“Hầy, gần đây không phải chúng ta có bộ phim hiện đại đang chọn ca khúc chủ đề sao? Nói không chừng người ta nghe được tin tức ở đâu đó, sau đó đến thử xem?”

“Có khả năng.” Cô gái váy liền gật đầu, thấy thanh niên để cây ghi-ta cũ trước mặt, cô lại nói tiếp: “Mọi người nhìn kỹ xem, ghi-ta của anh ta cũ lắm rồi, chắc là dùng rất nhiều năm… Dám đến đây tự đề cử mình, có can đảm này, nói không chừng thật sự là một tài tử âm nhạc, nếu đúng là một người có năng lực, công ty chúng ta sáng suốt như vậy, cũng chưa hẳn sẽ từ chối đúng không? Chúng ta cứ nghe trước đã.”

“Cũng đúng, biết đâu anh ta đàn ghi-ta hay thì sao.”

Người bên cạnh nghe vậy nhao nhao gật đầu đáp lời.

Nhưng khi thanh niên dưới lầu bắt đầu gảy khúc nhạc dạo, nhân viên Võng Thiên từng nghe vô số tay ghi-ta diễn tấu im lặng…

“…”

“…”

“… Có lẽ… Có lẽ anh ta hát hay.” Không phải nói thanh niên này đàn không được, nhưng thực sự chỉ có thể nói là bình thường thôi.

“… Có lẽ vậy…”

Nhưng vừa nói lời này, sau khi nghe được tiếng hát của thanh niên, bọn họ đều nhíu mày tập thể.

“???”

“…”

Có phải thao tác sai chỗ nào không? Hắn thật sự đến tự đề cử mình?

Tiêu Việt đã từng trẻ tuổi, đã từng càn rỡ, cũng trải qua cái tuổi cố ra vẻ ta đây đẹp trai, kỳ nghỉ hè năm lớp bảy, ở nhà rảnh đến nhàm chán Tiêu Việt đi theo Tiêu Hướng Địch đến phòng học ghi-ta học chơi ghi-ta mấy ngày.

Nhưng học cũng học rồi, không còn phát triển với ghi-ta nữa, bởi vì trong nhà hắn mua một cái máy vi tính mới.

Từ đó về sau, thỉnh thoảng hắn nhàm chán sẽ lấy ra gảy một lúc, nhưng cũng chỉ là hàng năm ngẫu nhiên một lần như vậy mà thôi, thật ra giờ cây ghi-ta này là một vật trang trí trong nhà.

Nếu nói hắn biết gảy ghi-ta, nếu so sánh với những người ngay cả nhịp điệu cũng không tìm được, hắn xem như biết; nếu nói hắn không biết, so sánh với người có thể hoàn thành một bài hát một cách trôi chảy và ngẫu nhiên, vậy hắn không biết.

Về phần tại sao lại đột nhiên chạy tới đây, Tiêu Việt cảm thấy, một số bình luận trên mạng thực sự chói mắt hắn.

Cái gì gọi là quan hệ “ngồi trên đùi, đợi tan ca, ngọt ngọt ngào ngào cả một đời”?

Thật là, cút mẹ nhà nó tỉnh táo tự kiềm chế đi, cút mẹ nó từ từ đi!

Hôm qua Nhậm Giang Lâm đã nói với hắn hôm nay sẽ họp ở Võng Thiên, hắn trực tiếp lái xe đến dưới lầu giải trí Võng Thiên. Nói đại hai câu đuổi bảo vệ đi, hắn mới lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi cho Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm vẫn đang sắp xếp công việc tiếp theo nhận ra gian ngoài hơi ầm ĩ, nhưng hội nghị cũng sắp kết thúc rồi, anh cũng không nói gì thêm.

Dừng một lát chuẩn bị tiếp tục, điện thoại để ở trên bàn bắt đầu vang lên.

Duỗi tay vô thức muốn cúp máy, nhưng khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, anh nhấn nghe. Cầm điện thoại lên, khóe môi Nhậm Giang Lâm hơi cong, nói: “Tôi vẫn đang họp, sắp xong rồi.”

“Bây giờ rất bận? Có thể dành ra năm phút không?”

Năm phút?

Nhậm Giang Lâm hơi nghi hoặc, chỉ đáp một tiếng: “Có thể, sao vậy?”

“Anh ở tầng mấy? Có thể nhìn thấy đường lớn cửa phía Tây của tòa nhà Võng Thiên không?”

Không biết Tiêu Việt muốn làm gì, Nhậm Giang Lâm không thể nhịn được cười: “Ở tầng năm.” Nói đoạn anh nhìn cửa sổ sát đất sau lưng, “Chắc là có thể nhìn thấy.”

Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm nghe thấy Tiêu Việt đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, “Vậy thì có thể mời ông chủ Nhâm dời bước đến bên cửa sổ, tạm thời chiếm dụng năm phút của anh được không?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy tò mò hơn, khẽ gật đầu, “Có thể.”

Dứt lời, anh ra hiệu cho trợ lý bên cạnh tạm dừng cuộc họp, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Bảy giờ ba mươi, trời đã tối, nhưng ánh đèn bên đường sáng tỏ, Nhậm Giang Lâm liếc mắt đã nhận ra người đứng ở cổng phía Tây.

Áo sơ mi ca-rô xanh trắng nhăn nhăm nhúm núm, tóc vẫn rối như thế, râu ria cũng chưa cạo, không phải Tiêu Việt còn có thể là ai? Nhưng không giống với trước kia, lần này Tiêu Việt không đeo ba lô laptop, ngược lại đeo một cây ghi-ta.

Nhậm Giang Lâm hơi ngẩn ra, anh lờ mờ đoán được Tiêu Việt định làm gì… tim đập hẫng một nhịp.

Tiêu Việt ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng nhìn thấy người đứng trước cửa sổ sát đất, hắn hơi cận thị, nhìn không rõ lắm, nhưng hắn lại chắc chắn đó là Nhậm Giang Lâm.

“Đừng vội tắt điện thoại, em hát một bài rồi đi.”

Tiêu Việt cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.