Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 87: Chương 87: Nếu Nhậm Giang Lâm đột nhiên mất trí nhớ 4




Cuối cùng Tiêu Việt không mời được người, đang nhìn nhau thì bị tiếng gõ cửa hơi vội của Vương Khắc cắt ngang, Nhậm Giang Lâm vốn định đi về nghe Vương Khắc báo cáo ngắn gọn, khóe môi cong lên, lên tiếng hỏi: “Tài chính, phòng đầu tư và tài trợ có mặt cả chứ?”

“Có mặt cả.”

“Tốt lắm, cậu lái xe ra, thông báo bên Võng Thiên chuẩn bị kỹ càng, tôi qua thẳng.”

Tiêu Việt bên cạnh không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm hỏi: “Sao vậy, sao đột nhiên muốn đến Võng Thiên.”

“Có chuyện gấp cần lập tức xử lý.” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, lại nói: “Cậu về đi.”

“Hả?” Tiêu Việt nghiêng đầu cười nhìn Nhậm Giang Lâm, “Anh không về, em về làm gì? Đương nhiên là ông chủ lớn đi đâu, em sẽ theo tới đó.”

Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày: “Tùy cậu.”

Nói xong không nói thêm câu nào với Tiêu Việt, chân dài sải bước đi ra khỏi văn phòng.

Tiêu Việt cười đi theo: “Ông chủ lớn ơi anh đợi em với.”

Tòa nhà tập đoàn Nhậm thị cách Võng Thiên không xa, lái xe chưa đến mười lăm phút đã tới.

Tối thứ bảy, vốn là ngày nghỉ ngơi buông thả, tòa nhà công ty giải trí Võng Thiên lại đèn đuốc sáng trưng.

Nhậm Giang Lâm triệu tập các phòng liên quan cùng đến phòng họp. Tiêu Việt ngồi một lúc trong phòng làm việc cơ bản của Nhậm Giang Lâm, cảm xúc nào đó lúc trước hơi tăng cao, cũng dần dần quạnh quẽ trong văn phòng vắng vẻ, tâm như nước lặng, bây giờ cũng chỉ còn lại đói bụng đơn thuần.

Nghĩ rằng buổi chiều hôm nay Nhậm Giang Lâm đến thành phố họp, cũng chưa ăn cơm giống hắn… Lần giày vò này của Nhậm Giang Lâm cũng không biết phải tới khi nào.

Tiêu Việt chậc một tiếng, có đôi khi hắn thật sự không thích thái độ chăm chỉ làm việc của Nhậm Giang Lâm cho lắm, giống như Nhậm Giang Lâm cũng không thích hắn như vậy.

Vì giải trí Võng Thiên là công ty giải trí, đông đảo minh tinh, cho nên quản lý tòa nhà rất nghiêm ngặt, đồ ăn ngoài không thể đưa vào, suy nghĩ một lát Tiêu Việt cầm điện thoại ra ngoài mua ít thức ăn, tiện thể cũng mua về cho Nhậm Giang Lâm.

“Vẫn đang họp?” Tám giờ ba mươi, Tiêu Việt mang theo đồ ăn đi đến trước cửa phòng họp, nhìn cánh cửa đóng chặt hỏi.

Vương Khắc gật đầu, “Đúng vậy, chắc tạm thời sẽ chưa kết thúc.”

“Không ăn cơm cứ vậy họp tiếp?”

“Trước khi Nhậm tổng đến mọi người đã ăn rồi.”

Tiêu Việt nhíu mày: “Nhậm Giang Lâm vẫn chưa ăn mà.”

“… Anh Tiêu, anh biết Nhậm tổng đấy…”

Đương nhiên hắn biết, Tiêu Việt thở dài một hơi, chính vì biết, mới hơi buồn phiền.

Nghĩ ngợi, Tiêu Việt đưa gói đồ ăn trong tay cho Vương Khắc, “Anh cầm đi, lát nữa nếu anh ấy có thời gian, anh lấy cho anh ấy.”

Vương Khắc gật đầu nhận, “Được.”

Hội nghị đến khoảng một giờ mới kết thúc, phòng họp đóng chặt cửa đứt quãng vang lên tiếng vỗ tay, bàn bạc liên tục sáu, bảy tiếng không gián đoạn, Nhậm Giang Lâm hơi mệt mỏi, nhưng so với chuyện đã chắc chắn lúc nãy, anh cũng cảm thấy không tính là gì.

Lúc ra khỏi phòng họp, Vương Khắc đoán được kết quả vội vàng tiến lên nói một tiếng chúc mừng với Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm cười xua tay, đảo mắt nhìn thấy trong tay Vương Khắc mạng theo đồ ăn, “Cậu vẫn chưa ăn cơm? Cậu cũng vất vả rồi.”

“Không, không phải.” Trợ lý Vương nghe vậy biết Nhậm Giang Lâm hiểu lầm, vội vàng giải thích nói, “Đây là anh Tiêu mua cho Nhận tổng, vừa rồi tôi cầm vào, anh nói không cần…”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy lúc này mới chợt nhớ ra vừa rồi trợ lý Vương hỏi anh muốn ăn trước không, lúc đó anh đang quan tâm xu thế cổ phiếu, bảo anh ta đừng quấy rầy.

Hơn tám giờ… bây giờ chắc đã nguội.

Nhậm Giang Lâm há miệng muốn bảo trợ lý Vương vứt đi, nhưng lời đến bên miệng, anh lại sửa lời nói: “Đưa cho tôi.”

Vương Khắc khựng lại, sau đó đưa thức ăn cho Nhậm Giang Lâm, “Nhậm tổng, tôi dùng lò vi sóng hâm nóng cho anh?”

“Được.”

Ba món một canh, đều là món ăn thanh đạm ngon miệng anh thích, Nhậm Giang Lâm ăn đơn giản một chút trong phòng nghỉ ngơi cạnh phòng họp, lại hỏi: “Cậu ta vẫn chưa đi?”

“Vẫn chưa, anh Tiêu đang đợi trong văn phòng của anh.”

Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, sau đó đi về phía văn phòng của anh.

Ánh đèn trong văn phòng mờ tối, Tiêu Việt tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn trước bàn làm việc, mà người lúc nào cũng ngồi trước máy tính gõ gõ, hiếm thấy nằm trên sofa ngủ thiếp đi.

Tiêu Việt cao, ghế sofa không đủ ngủ, chân cũng treo bên ngoài tay vịn.

Nhậm Giang Lâm chậm rãi đến gần, cẩn thận nhìn người khoanh tay ngủ sâu trước mặt.

Cũng không biết nhìn bao lâu, khu làm việc bên ngoài bỗng vang lên tiếng reo hò nhiệt liệt, dường như một nhóm Võng Thiên cố gắng tăng ca những ngày này cũng biết được tin tức thôn tính thành công.

Tiêu Việt giật mình tỉnh lại.

Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhìn bóng người mơ hồ bên cạnh, dù không nhìn rõ biểu cảm, nhưng hắn cũng biết là người kia, Tiêu Việt cười lên, “Giang Lâm?”

“…Ừ.”

Giống như vẫn đang trong mơ, Tiêu Việt duỗi tay nắm lấy Nhậm Giang Lâm, bụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve. Không nói gì cả, cứ vậy nhìn người kia.

Khi Nhậm Giang Lâm rút tay về, hắn mới giống như bừng tỉnh, tỉnh táo lại.

Xoay người ngồi dậy, Tiêu Việt vỗ vỗ mặt, nhìn Nhậm Giang Lâm đi ra ngoài: “Họp xong rồi?”

“Xong rồi.”

“Vậy chúng ta về nhà?”

Không tiếp tục uốn nắn hai chữ “Về nhà” của Tiêu Việt nữa, Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng nói: “Về thôi.”

Tiêu Việt không biết, trong bảy tiếng ngắn ngủi, Nhậm Giang Lâm hoàn thành thôn tính thế nào, một đêm trôi qua cuối tuần hôm sau hôm sau tất cả trang đầu đều là tin tức Võng Thiên thôn tính truyền thông Tinh Triết, không có chút báo hiệu nào, ban đầu cũng chưa từng lộ ra mảy may, hai công ty giải trí và truyền thông song hành, trong vòng một đêm biến thành một cái, họ Nhậm.

Không ai biết tình hình trong đó, chỉ có người trong nghề nhớ đến chuyện hai năm trước, mới giật mình nhận ra, Nhậm Giang Lâm quăng lưới từ lâu, chỉ đợi đến khoảnh khắc Tinh Triết sụp đổ thu lưới lại mà thôi.

Trong vòng một đêm, Võng Thiên lên đầu các truyền thông văn hóa trong nước.

Xông lên đầu không chỉ có Võng Thiên, còn có Nhậm Giang Lâm.

Trên Internet bàn tán sôi nổi, dân mạng không biết nguyên nhân càng không ngừng suy đoán.

“Tại sao Nhậm Giang Lâm đột nhiên ra tay như thế? Tuy rằng Tinh Triết năm gần đây thực sự hơi có xu hướng suy tàn, có người trong nghề dự đoán người kế nhiệm của Tinh Triết bất tài, nhưng nào ngờ lại là Võng Thiên nhảy ra?”

“Đúng rồi? Lần trước còn nói Hoàn Nghệ như hổ rình mồi, không chỉ đào người đại diện của Võng Thiên, còn lấy đi không ít minh tinh…”

“Nhưng dù sao đi nữa cũng không giàu bằng Nhậm Giang Lâm?”

“Thím trên nói sai rồi, cơ hội trăm năm có được này, đâu phải có tiền là được, thím cho rằng thời đại kiềng ba chân, Hoàn Nghệ sẽ không tiền nuốt Tinh Triết này? Chỉ sợ là bọn họ vốn không ra tay được, Nhậm Giang Lâm đã dệt lưới xong từ lâu. Đây là kỳ tài giới kinh doanh, có lẽ quy mô của Tinh Triết căn bản không đáng là gì với tập đoàn Nhậm thị, nhưng một đêm này thủ đoạn nắm lấy cơ hội thay trời đổi đất của Nhậm Giang Lâm, đặt ở toàn bộ giới kinh doanh đều cực kỳ đẹp.”

“Vãi chưởng thế á?”

“Bạn nghĩ sao?”

“Tôi vốn tưởng là Nhậm Giang Lâm ăn Tinh Triết là vì ưng ý báu vật trời sinh kia của Tinh Triết chứ.”

Cuối năm ngoái, Tinh Triết đột nhiên dốc sức nâng một người đàn ông tên là Thẩm Huyên, lông mi dài rậm, hai gò má thanh tú, trời sinh có một khí chất ngây thơ đẹp đẽ cùng tồn tại, vừa ra mắt, đã thật sự làm mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp, báu vật trời sinh như thế nào.

“Báu vật gì, Nhậm Giang Lâm người ta có người yêu rồi.”

“Nhưng họ Nhậm cũng khó chống lại Thẩm Huyên bây giờ mà? Người ở địa vị này, thật sự cho rằng anh ta có bao nhiêu người tình? Người tình sau lưng có bao nhiêu người sợ là bạn cũng không dám nghĩ, đàn ông mà, thực sắc tính dã, người xưa đều nói vậy, đây là điều lịch sử chứng minh.”

“Vâng vâng vâng, báu vật nhà mấy người đẹp nhất, tất cả đàn ông trên đời đều muốn ngủ cậu ta.”

Trêu chọc đông đảo như thế, nhiều không kể xiết.

Buổi chiều cuối tuần, Tiêu Việt vẫn đi theo Nhậm Giang Lâm đến công ty, ngẫu nhiên nghe thấy nhân viên Nhậm thị thảo luận, Tiêu Việt thế mới biết tối qua Nhậm Giang Lâm đã làm những gì.

Lướt xem bản tin trên mạng, tin tức liên tục spam các bản tin giải trí, kinh tế, dù là Tiêu Việt cũng không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Nhậm Giang Lâm cũng nóng lên mấy phần.

“Ông chủ Nhậm à, em rất khó hiểu, tại sao anh mất trí nhớ hai năm, anh tiếp quản công việc này dường như không có trở ngại gì?”

Nhậm Giang Lâm vẫn đang xem văn kiện ngẩng đầu nhìn Tiêu Việt một cái, “Chuyện đã lên kế hoạch trước mà thôi, tuy rằng chi tiết có chênh lệch, nhưng tổng thể không có gì thay đổi, với tôi mà nói chỉ là bỏ công việc chi tiết hai năm, kết quả dự liệu bỗng nhiên bày ra trước mắt, làm tốt công việc về sau mà thôi.”

Tuy rằng đối với Nhậm Giang Lâm mất trí nhớ hai năm mà nói, đột nhiên tiếp nhận trong hai năm cũng lãng quên nghiệp vụ chung quả thực hơi khó khăn, nhưng từ trước đến nay anh là người quy hoạch trường kỳ, với việc chiếm đoạt Tinh Triết anh đã có kế hoạch từ lâu, ban đầu tưởng rằng sẽ còn kéo dài mấy năm, nhưng không ngờ ba năm là đủ rồi.

Tinh Triết vốn có vấn đề từ cơ sở, mấy năm trước anh đã quăng lưới, xem như không có trí nhớ của hai năm này, cũng không có ảnh hưởng gì.

Hai tay Tiêu Việt chống trước bàn, cúi người tới gần Nhậm Giang Lâm, “Ông chủ Nhậm à, anh thật sự khiến em rất khâm phục đấy.”

Nghe vậy, mấy ngày qua lần đầu tiên Nhậm Giang Lâm cười ra tiếng.

Mấy ngày sau đó, hình như có chút chuyển biến, bầu không khí giữa hai người tốt hơn trước kia rất nhiều.

Chiều thứ năm, Nhạc Đào Tiến cầm báo cáo hai tháng gần đây giao cho Nhậm Giang Lâm. Chuyện Nhậm Giang Lâm mất trí nhớ, ngoại trừ Tiêu Việt và Vương Khắc biết, tuyệt đối không lộ ra, cũng may hai năm trước Nhậm Giang Lâm lên kế hoạch thành lập Công nghệ Hạo Thiên đã tiếp xúc với Nhạc Đào Tiến, cũng không lạ lẫm với anh ta.

Nhưng nội dung Nhạc Đào Tiến báo cáo, anh thực sự hoàn toàn xa lạ.

Nhìn báo cáo trên tay rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa suy nghĩ tỉ mỉ, Tiêu Việt ngồi ở ghế sofa bên kia đột nhiên lên tiếng nói: “Có phải có mấy thuật ngữ chuyên ngành không hiểu lắm?”

“Thời điểm này, thật ra anh hỏi em là tiện lợi nhất cũng nhanh nhất.”

Nhậm Giang Lâm ngước mắt, người kia cười vô cùng kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.