Từ hôm nay trở đi, Quý Thần Ly rốt cuộc thoát khỏi bóng ma Minh Lãng, nàng rốt cuộc không hề vì Minh Lãng mà sống, nàng rốt cuộc có thể đường đường chính chính vì bản thân mà sống một lần.
————————
Nếu Minh Lãng đã chủ động đề nghị tìm thời gian đi làm thủ tục ly hôn, Quý Thần Ly đương nhiên là cầu còn không được. Nàng cũng không kéo dài, sau khi làm thủ tục xuất viện đưa hài tử về nhà lập tức liên hệ Minh Lãng, nhưng ngày đó Minh Lãng có hội nghị quan trọng, hai người đồng ý hẹn hai ngày sau tới Cục Dân Chính làm thủ tục.
Thời gian hai ngày thấm thoắt trôi qua. Tối hôm trước, Quý Thần Ly sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ cần thiết rồi cất vào cái túi đặt ở đầu giường, sợ có gì sai sót, còn tới tới lui lui kiểm tra lại vài lần. Đêm hôm đó nàng mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, không biết là hưng phấn hay là hồi hộp, cũng có thể là phiền muộn, tóm lại làm thế nào đều không ngủ được. Nàng cùng Minh Lãng, kiếp trước, kiếp này, những thứ mơ hồ dây dưa đó như đèn kéo quân hết lần này đến lần khác diễn lại trước mắt nàng. Đến khi trời sắp sáng, Quý Thần Ly mới mơ màng ngủ hai giờ, bị đồng hồ báo thức tẫn trách đánh thức.
Quý Thần Ly nhìn gương đánh răng, chỉ thấy dưới hốc mắt mình treo hai cái quầng thâm cực đại. Nàng nguyên tưởng chỉ trang điểm nhẹ rồi ra cửa, không còn cách, đành phải đánh thêm mấy lớp kem che khuyết điểm, lúc này mới miễn cưỡng che khuất quầng thâm mắt.
Nàng và Minh Lãng hẹn nhau lúc 10 giờ sáng. Quý Thần Ly xưa nay không thích đến trễ, cố ý ra cửa trước nửa giờ, khi đến Cục Dân Chính đã là 9 giờ 45 phút, không ngờ rằng Minh Lãng còn đến sớm hơn nàng, đã sớm đứng chờ ở cửa.
Minh Lãng hiếm khi mới ăn mặc thoải mái, áo phông trơn cùng với quần tây cắt gấu, chân đi một đôi giày trắng, hở ra một đoạn cổ chân mảnh mai khỏe khoắn, trang điểm rất giản dị. Đoán chừng bởi vì Quý Thần Ly bình thường nhìn thấy Minh Lãng đều quá chính thức, không phải âu phục thì cũng là váy dạ hội, đột nhiên thấy cô ăn mặc nhàn nhã như vậy, ngược lại như thể là cẩn thận chọn lựa quần áo.
Ngay cả khi trầm mặc chờ đợi giữa đám đông, Minh Lãng vẫn nghiêm trang đứng đắn như cũ. Không giống người bình thường khi thả lỏng hoặc tựa vào đâu đó hoặc ngồi chơi di động, Minh Lãng thì lại đứng thẳng tắp, hai tay buông thẳng đặt hai bên đùi, so với tư thế nghiêm Quý Thần Ly ngày trước học khi huấn luyện quân sự tiêu chuẩn hơn nhiều. Chẳng qua bởi vì Minh Lãng tay dài chân dài, dáng đứng kia chẳng khác nào người mẫu, nên không cảm thấy quái dị.
Quý Thần Ly vừa thấy Minh Lãng đã tới, vội vã nhanh hơn bước chân đi qua, áy náy mỉm cười, “Chờ thật lâu sao?”
So sánh với Minh Lãng, phục trang Quý Thần Ly đặc biệt mặc cho hôm nay quả thực lộng lẫy như tham dự hội nghị. Chân đi giày cao gót mũi nhọn, nhìn lên trên là một đoạn cẳng chân thon mịn, trắng đến loá mắt. Minh Lãng nhịn không được nuốt nước bọt, dời tầm mắt lên trên, đến đầu gối lại bỗng nhiên bị ngăn trở. Bởi Quý Thần Ly mặc váy liền thân màu nhạt, khó khăn lắm mới che khuất đầu gối.
Minh Lãng thất vọng, tiếp tục ngẩng đầu. Quý Thần Ly để tóc búi lỏng đang thịnh hành, cố ý để lại hai lọn tóc xoăn nhỏ trên trán, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên miệng nở một nụ cười mỉm, dịu dàng thanh thuần như thiếu nữ. Minh Lãng hoảng hốt, giống như lại về tới năm đó khi cô lần đầu tiên thấy Quý Thần Ly. Khi đó Quý Thần Ly cũng thế này, non nớt như hành lá mới ngắt ngoài vườn, nhìn thấy gì cũng cười, nhìn thấy gì cũng vui vẻ.
“Vừa tới.” Nếu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như vậy chỉ sợ lại khiến Quý Thần Ly phản cảm, Minh Lãng bất động thanh sắc nhìn sang chỗ khác, “Hôm nay, em thật xinh đẹp.”
Quý Thần Ly rõ ràng sửng sốt một chút. Ở bên nhau hai đời, Minh Lãng chưa từng khen qua một câu nàng xinh đẹp. Lần đầu nghe được, lại là ở thời điểm cuối cùng cũng có thể tách ra, thật quá trớ trêu.
Quý Thần Ly không biết nên dùng biểu tình gì đáp lại Minh Lãng, đành phải mỉm cười, “Cảm ơn, cô cũng rất đẹp.”
“Vào thôi.” Minh Lãng nói.
“Được.”
Ly hôn kỳ thật là chuyện rất phiền toái. Trước khi đến đây Quý Thần Ly đã thử tra cứu trên mạng, nhưng kết quả tìm kiếm toàn hiện lên nào là hai vợ chồng rạn nứt khởi kiện phân chia tài sản vân vân... doạ nàng phát sợ, khiến nàng tưởng rằng ly hôn là chuyện rất kinh khủng. Nhưng thực tế là sau khi đi vào nhận ra không đáng sợ lắm, đặc biệt khi có Minh Lãng ở bên cạnh. Hai người vừa vào là có người tiếp đón, vài cán bộ cười mời hai người đến phòng tiếp tân đặc biệt để uống trà, phục vụ chu đáo đến mức Quý Thần Ly không thể tin được đây cư nhiên là cơ quan thuộc chính phủ. Làm thủ tục cũng hoàn toàn không cần Quý Thần Ly nhọc lòng, nàng chỉ phụ trách giao chứng từ cần thiết cho mấy nhân viên công tác đang tươi cười đó, chuyện còn lại chính là chờ. Ngồi im lặng không nói chuyện với Minh Lãng trong phòng tiếp tân đợi không đến một giờ, giấy chứng nhận một lần nữa trở lại trên tay Quý Thần Ly, nói là đã làm xong.
Nhanh đến có chút khó tin.
Quý Thần Ly cầm giấy chứng nhận ly hôn đã đóng dấu nổi trên tay lật xem vài lần, ngơ ngác mà véo mặt mình, đau đến lông mày khẽ nhíu lại, mới ngây thơ mà ngẩng đầu, “Thế là xong?”
Nhân viên công tác cười có điểm nịnh nọt, đáp: “Đúng vậy, Quý tiểu thư còn có gì phân phó sao?”
“Nói như vậy là tôi ly hôn?”
“Đúng vậy.”
“Tôi tự do?”
“Đúng vậy.”
Vì thế bỗng nhiên, tờ giấy chứng nhận trên tay Quý Thần Ly phảng phất nặng ngàn cân, nặng đến độ làm nàng hô hấp khó khăn; nhưng lại tựa hồ rất nhẹ, có thể bay lên một cách nhẹ nhàng, mang đi hết thảy những tảng đá đè nát trái tim Quý Thần Ly. Đầu óc nàng trống rỗng, nàng cũng không biết mình là cao hứng hay là không cao hứng. Bàng hoàng bước ra khỏi Cục Dân Chính, mãi cho đến khi ánh mặt trời trực tiếp xuyên thẳng vào mắt Quý Thần Ly, nàng theo bản năng dùng tay che mắt, mới phản ứng lại. Ly hôn.
Đủ loại hồi ức nhân quả trước kia, bất luận vui sướng, khổ sở, kích động, bi thương, từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn, không còn nửa điểm gút mắt với Quý Thần Ly.
Từ hôm nay trở đi, Quý Thần Ly rốt cuộc thoát khỏi bóng ma Minh Lãng, nàng rốt cuộc không hề vì Minh Lãng mà sống, nàng rốt cuộc có thể đường đường chính chính vì bản thân mà sống một lần.
Lần đầu tiên, Quý Thần Ly thiệt tình cảm kích trời cao có thể cho nàng một cơ hội khác.
“Thần Ly, em hạnh phúc sao?” Quý Thần Ly nghe thấy Minh Lãng ở đằng sau mình hỏi như vậy.
“Hạnh phúc, rất hạnh phúc.” Quý Thần Ly hai mắt nóng rực, nàng lặng lẽ gật đầu rồi ngẩng đầu, sợ nước mắt nhịn không được chảy xuống dưới, “Tôi thật hạnh phúc.” Trong mắt nàng đẫm lệ, khóe miệng nhưng dần dần cong lên nở một nụ cười rạng rỡ, “Kiếp này chưa lúc nào hạnh phúc như bây giờ.”
“Minh Lãng, có thể sống lại một lần, thật tốt, có phải không?”
Minh Lãng nhìn bóng dáng Quý Thần Ly, “Đúng vậy.”
Minh Lãng mất hai mươi năm, cho đến khi chết đi một lần, mới trọng sinh tìm lại được Quý Thần Ly.
Cô tự sát ở nơi Quý Thần Ly đã từng quyết tuyệt quyên sinh. Bệnh viện năm đó đã sớm chuyển đến nơi có trang thiết bị tốt hơn, toà nhà mới tinh năm đó cũng dần dần loang lổ. Nơi đó chưa kịp khai phá, đã biến thành một khu bỏ hoang cái gì cũng không có, cho nên lúc Minh Lãng nhảy xuống không có người phát hiện ngay. Cô ôm ý niệm mình sẽ chết, ai ngờ bản thân sẽ tỉnh lại. Sau khi mở mắt mọi thứ vừa lạ vừa quen. Minh Lãng nhìn vào gương hồi lâu. Người trong gương trẻ trung hào hoa, mặc áo cưới, môi đỏ tươi. Vì thế Minh Lãng lại nhìn tờ lịch vạn niên trên bàn, hết thảy đều báo rằng cô quay ngược về 27 năm trước.
Trọng sinh.
Điều đầu tiên Minh Lãng nghĩ đến chính là đi tìm Quý Thần Ly. Cô như điên rồi tìm được Quý Thần Ly. Không sai, thật là Quý Thần Ly, là Quý Thần Ly mà Minh Lãng nhớ 20 năm nghĩ 20 năm. Minh Lãng mừng rỡ như điên. Cô ở giây đó hạ quyết tâm, đời này kiếp này nhất định đối nàng thật tốt, nhất định đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất, nhất định thủ nàng nở rộ, nhất định không cho nàng khô héo.
Nhưng ánh mắt Quý Thần Ly lạnh băng, chỉ nói với Minh Lãng hai chữ: “Ly hôn.”
Chỉ một ánh mắt kia, Minh Lãng đã hiểu, đây không phải Quý Thần Ly. Hoặc là, đây không phải Quý Thần Ly cô muốn.
Quý Thần Ly này đã khô héo, nhưng lại giống dục hỏa trùng sinh, trong mắt có chút thần thái không giống nhau.
Tóm lại không phải nữ nhân Minh Lãng nhớ trong lòng, người sẽ đem toàn bộ chân tình dâng đến trước mặt mình.
Vận mệnh như trêu ngươi cực hạn với Minh Lãng cùng Quý Thần Ly. Nếu Minh Lãng vẫn là Minh Lãng chán ghét Quý Thần Ly, Quý Thần Ly trọng sinh sẽ thuận lợi hơn nhiều. Minh Lãng sẽ sảng khoái mà ký xuống hiệp ước ly hôn, sau đó Quý Thần Ly và Đào Nguyên phổ phổ thông thông sống tiếp, một đời vô ưu.
Nếu Quý Thần Ly vẫn là Quý Thần Ly ái mộ Minh Lãng, Minh Lãng chỉ cần đặt Quý Thần Ly ở trong lòng, chỉ cần đối tốt với Quý Thần Ly, Quý Thần Ly khẳng định sẽ gấp mười gấp trăm lần mà hồi báo Minh Lãng, sau đó hai người hạnh phúc vui vẻ chung sống bên nhau, giống như cổ tích được viết trong sách.
Nhưng cả hai đều không xảy ra. Quý Thần Ly chỉ có thể là Quý Thần Ly đã rách nát sau đó một lần nữa trọng sinh trở về, mặc kệ khâu vá che đậy thế nào đều vẫn nhìn thấy rõ ràng vết rách. Minh Lãng cũng chỉ có thể là Minh Lãng sẽ vĩnh viễn mang theo áy náy, những năm tháng vỡ vụn của Quý Thần Ly chung quy đã vỡ vụn, bù đắp thế nào cũng không bù đắp nổi.
“Minh Lãng.” Quý Thần Ly hong khô lệ quang trong mắt, mới dám quay đầu lại nhìn người bị mình dây dưa cả đời, “Bảo trọng.”
“Bảo trọng.” Minh Lãng hỏi, “Về sau, có thể đi gặp em sao?”
“Vẫn là không gặp thì tốt hơn.” Quý Thần Ly vừa thở dài vừa cười, giải toả mọi hờn dỗi trong lòng, “Cảm ơn cô một lần cuối cùng. Đi đây.”
“Điện ảnh, em còn quay sao?” Quý Thần Ly mới vừa cất bước, Minh Lãng lại hỏi.
“Nói với người đại diện của tôi đi.” Quý Thần Ly đáp, không quay đầu lại.
“Quý Thần Ly.” Minh Lãng cao giọng gọi nàng.
Quý Thần Ly đã đi thật xa, nàng dừng chân, chính là không có quay đầu lại.
“Em hạnh phúc sao?”
Quý Thần Ly nghe xong ha ha cười rộ lên, nàng một lần nữa cất bước, sải bước đi về phía trước, vẫn không quay đầu lại, chỉ vẫy tay tạm biệt về phía sau, vừa cười vừa hét to: “Hạnh phúc, hạnh phúc không riêng hôm nay, tương lai tôi muốn vẫn luôn tiếp tục hạnh phúc như vậy.”
Quý Thần Ly trong mắt ngấn lệ. Nàng đột nhiên muốn xoay người quay đầu lại, chạy như bay đến bên Minh Lãng, ôm cô một cái thật mạnh, thật sâu. Nhưng Quý Thần Ly một bước cũng không ngừng, càng đi càng xa.
Đằng sau Quý Thần Ly, là cả nhân sinh kiếp trước của nàng. Đoạn nhân sinh hỗn độn vô vọng kia, chỉ cần vừa quay đầu lại, là không còn hy vọng dứt bỏ.
Tiếc nuối sao? Tiếc nuối.
Tiếc nuối, nhưng không hối hận.
Quý Thần Ly nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, nàng mới tính là chân chính sống cho chính mình.
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly đi xa, biến mất ở chỗ rẽ nơi đầu phố. Cô yên lặng đứng trong chốc lát, điện thoại trong túi rung lên, Minh Lãng sửng sốt vài giây mới lấy ra di động, chỉ nhìn thoáng qua lập tức ấn nghe.
“Minh tổng, chúc mừng.” Điện thoại đầu kia truyền đến giọng nói Khuất Hòa Phong, mang theo ý cười.
“Cảm ơn.” Minh Lãng nói.
“Chút lòng thành, chỉ cần Minh tổng ngày sau đừng quên có thịt ăn thì mang theo tiểu đệ uống chút canh là được.” Khuất Hòa Phong cười vang, cúp điện thoại.
Minh Lãng vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại ở bên tai. Sâu trong đồng tử màu đen, một cơn thịnh nộ đang ngầm cuộn lên.