Tết Thanh minh, Đào Nguyên đưa Quý Thần Ly đi tảo mộ.
Đào Nguyên từ nhỏ chưa một lần được gặp cha mẹ, nên tảo mộ đương nhiên là đi sửa sang quét tước lại mộ phần cho cha mẹ Quý Thần Ly. Nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố, từ cô nhi viện muốn đến phải đi xuyên ngang hết tòa thành thị. Đào Nguyên vốn dĩ không định mang Quý Thần Ly đi, nhưng lại nghĩ tới năm trước nàng nói rằng nhớ ba mẹ, cảm thấy cũng nên mang nàng đi thăm cha mẹ một lần, nên đã đưa nàng theo.
Mưa liên miên không dứt từ nửa tháng nay, đến đường trong thành phố được lát gạch đá còn trơn trượt khó đi, không cần tưởng cũng biết tình cảnh nơi nghĩa trang hẻo lánh là thế nào. Đào Nguyên và Quý Thần Ly hơn 6 giờ đã dậy, mang theo vàng mã và đồ cúng đã sớm được chuẩn bị sẵn khởi hành, khi đến nghĩa trang đã gần giữa trưa.
Quý Thần Ly trên xe buýt ngủ cả chặng đường, xuống khỏi xe thì chẳng khác gì chim con sổ lồng, tinh thần phấn chấn hơn cả Đào Nguyên. Nghĩa trang xây dựa vào núi, sườn dốc hơn 30 độ, đường vừa hẹp vừa trơn, Đào Nguyên xem nàng lại chạy lại nhảy mà kinh hãi, gắt gao túm chặt cổ tay không cho nàng chạy nhanh, sợ không cẩn thận trượt chân ngã xuống.
Mộ cha mẹ Quý Thần Ly song song nằm cạnh nhau trong một góc sâu của nghĩa trang, quanh năm không người chăm sóc. Đào Nguyên tưởng rằng mộ phần sẽ bị cỏ dại bao phủ, tới rồi mới phát hiện hai ngôi mộ đều rất sạch sẽ, cỏ dại đã được dọn dẹp, còn có một bó hoa tươi đặt trước bia mộ. Những đoá hoa rất diễm lệ, xem ra là vừa buông không lâu. Đào Nguyên nghĩ thầm có lẽ nhân viên trong nghĩa trang để đây theo thông lệ.
Từ trong bao Đào Nguyên lấy ra miếng bố không thấm nước lót trên mặt đất, thả ba lô xuống, đẩy Quý Thần Ly đi về phía trước hai bước, “Thần Thần, tới đây, quỳ xuống lạy ba mẹ em.”
Quý Thần Ly ngơ ngác nhìn bia mộ, ngoan ngoãn quỳ xuống, Đào Nguyên cũng quỳ xuống theo.
“Cô, chú, cháu đưa Thần Thần tới thăm hai người rồi đây.” Đào Nguyên bày hoa quả lễ vật trước mộ, lấy chậu sắt nhỏ tự mang ra đốt vàng mã, vừa đốt vừa kể, “Cô, chú, cháu đã không chăm sóc tốt cho Thần Thần, hôm nay cháu tới là để xin lỗi hai người. Nhưng cô chú yên tâm, giờ cháu sẽ để Thần Thần tại bên người...... Em hiện giờ có điểm ngớ ngẩn, khả năng cả đời này cũng khỏi không được. Vậy cũng tốt, em đang rất vui vẻ, vui vẻ hơn cả lúc em còn bình thường. Suốt đời cứ như vậy...... cũng không sao.”
Quý Thần Ly nghe không hiểu Đào Nguyên nói gì, nàng chỉ biết khi đốt vàng mã lửa bốc lên rất cao, chơi thật sự vui, vì thế cũng học theo Đào Nguyên đốt tiền giấy. Trời âm u, ánh sáng xung quanh không tốt, ánh lửa cháy trong chậu sắt đỏ rực trời, ửng hồng khuôn mặt Quý Thần Ly. Vài hình ảnh rời rạc chợt loé lên trong tâm trí nàng, giống như đã từng nàng cũng chứng kiến một trận hỏa diễm dữ dội, khói đặc sặc sụa làm tim nàng nghẹn lại đau đớn.
Quý Thần Ly theo bản năng lần theo những mảnh ký ức rời rạc, lại cái gì đều không thấy. Cơn đau bất thình lình ập đến khiến nàng khinh khiếp, vứt tiền giấy trốn sang một bên, mặc Đào Nguyên nói gì cũng không chịu đến gần.
Chờ vàng mã cháy hết, Quý Thần Ly mới một lần nữa quỳ xuống vị trí vừa trốn, “Ba mẹ chết rồi.”
Trước mặt chỉ có hai tấm bia, nhưng trong mắt Quý Thần Ly rõ ràng xuất hiện ba tấm, trên tấm còn lại khắc chói lọi hai chữ “Đào Nguyên”, còn có một Đào Nguyên thân mình đẫm máu ngồi trên mộ phần đang chào hỏi nàng.
Cả trái tim Quý Thần Ly đau như bị bóp nghẹt, nàng hoảng sợ gào thét, ôm cổ Đào Nguyên, bắt đầu phát bệnh, nói năng lộn xộn không logic. Đào Nguyên nỗ lực phân biệt, mới miễn cưỡng nghe ra Quý Thần Ly đang cầu cô không cần chết.
Quý Thần Ly đã thật lâu không phát bệnh, nàng phát bệnh trước nay nguyên nhân đều là Minh Lãng, lần này lại không biết là vì cái gì. Đào Nguyên không rõ nguyên do, vòng tay ra sau lưng ôm nàng ôn nhu an ủi nhưng không có hiệu quả. Cuối cùng, nàng la lối om xòm trong lòng ngực Đào Nguyên rồi khóc nấc. Nghĩa trang là nơi thanh tịnh, Quý Thần Ly như vậy chỉ sợ quấy rầy người đã khuất. Đào Nguyên không còn cách, đành phải cho Quý Thần Ly uống thuốc an thần, làm nàng tựa vào vai mình ngủ thiếp đi.
Đào Nguyên nghĩ, thật không biết con bé ngốc này còn giấu trong lòng bao nhiêu chuyện chưa nói ra, chỉ có thể ôm trong lòng, khi nhịn không nổi thì tự mình phân cao thấp.
Một mình Đào Nguyên không thể di chuyển Quý Thần Ly, đành phải ngồi ôm nàng, chờ nàng tỉnh lại. Cô ngồi trước mộ phần cha mẹ Quý Thần Ly, thủ thỉ hết chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng cho hai trưởng bối nghe. Trời sắp tối, Quý Thần Ly mới tỉnh lại.
“Tỷ?” Quý Thần Ly đau đầu, day day huyệt Thái Dương mấy lần mới nhìn xem bốn phía, có điểm mờ mịt, “Đây là...... nghĩa trang?”
Đào Nguyên thế nàng mát xa trán, nghe nàng nói vậy, động tác trên tay ngừng lại, “Thần Thần?” Đào Nguyên cơ hồ không thể tin vào tai mình, môi run run, sau đó hỏi: “Em...... em đã khỏe?”
“Khỏe cái gì?” Quý Thần Ly nghe không hiểu Đào Nguyên nói, “Tỷ, không phải chúng ta nói đi ăn nhà bán bánh trứng cuộn bên cạnh Nhất Trung sao? Tới nghĩa trang làm gì vậy?”
Tim Đào Nguyên nguội dần từng chút một, cô hỏi Quý Thần Ly, “Hôm nay là ngày mấy?”
“Tỷ sao trí nhớ chị kém vậy, hôm nay không phải...... Hôm nay...... Hôm nay......” Quý Thần Ly ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thè lưỡi chột dạ, cười ngượng ngùng, “Em cũng quên.”
Đào Nguyên lại hỏi tiếp: “Vậy năm nay là năm bao nhiêu?”
Quý Thần Ly bị câu hỏi của Đào Nguyên làm cho hoảng sợ, bắt lấy khuỷu tay Đào Nguyên ý đồ làm nũng lừa dối bỏ qua chuyện này, “Tỷ, em đói rồi, chúng ta trở về ăn cơm được không? Em không ăn bánh trứng cuộn nữa, vậy có được không?”
Đào Nguyên gật đầu, “Được.”
Cô không lại hỏi Quý Thần Ly, cùng Quý Thần Ly thu thập sạch sẽ đồ vật mang đến, rồi hai người cùng nhau rời khỏi nghĩa trang.
Trở về Đào Nguyên lập tức hẹn thời gian gặp bác sĩ, yêu cầu bác sĩ kiểm tra lại cho Quý Thần Ly.
Cùng với trước đây điên điên khùng khùng, Quý Thần Ly đã tỉnh táo nhiều, nhưng hỗn loạn cũng càng nhiều. Nàng lúc trước không thể nhận ra người khác, vừa nhìn là biết tinh thần không bình thường. Hiện tại có thể nhận ra mọi người, cũng sẽ cùng người chào hỏi, nói nói cười cười, mặt ngoài nhìn không khác người bình thường là bao. Nhưng Đào Nguyên lại lo lắng hơn cả khi nàng đang ngây ngốc.
Ký ức Quý Thần Ly hỗn loạn, Đào Nguyên không biết ký ức nàng dừng lại ở năm nào. Có lẽ căn bản không có một thời điểm chuẩn xác, ký ức nàng trộn lẫn vào với nhau, mà nàng lại hoàn toàn không ý thức được có gì không đúng.
Đào Nguyên biết, Quý Thần Ly đang trốn tránh.
“Tỷ, cặp sách của em chị giấu đi đâu rồi? Ngày mai em phải đi học.” Buổi tối, khi Đào Nguyên vào phòng, Quý Thần Ly đang lục tung tìm mọi ngóc ngách một cách mù quáng.
Đào Nguyên đưa sữa đã hâm nóng cho Quý Thần Ly, “Đừng tìm, lâu rồi em đã không đi học nữa.”
“Tỷ chị đang đùa gì vậy? Chắc chị lại giấu của em đi rồi.” Quý Thần Ly cười tiếp lấy ly sữa, ngồi trên giường từ từ uống. Đào Nguyên kéo ghế lại ngồi đối diện nhìn nàng uống. Một lúc sau, Quý Thần Ly lại nói: “Tỷ chị mau trả cặp sách cho em. Ngày mai em nộp xong bài tập còn phải đi làm, vất vả lắm mới tìm được công việc.”
Đào Nguyên tức khắc bật cười, vỗ trán nàng hỏi, “Em là đi làm hay là đi học? Trả lời chắc chắn xem nào.”
“Em không thể vừa đi làm vừa đi học sao?” Quý Thần Ly tức giận nói, “Còn nữa, lão sư tiếng Anh của bọn em dữ lắm, ngày hôm qua em không học thuộc bảng chữ cái, bị cô phạt đứng suốt một tiết.”
Đào Nguyên không cùng Quý Thần Ly một bệnh nhân so đo, nói tiếp lời nàng: “Ai mượn em không chăm chỉ đọc sách, lão sư phạt là đúng.”
Tỷ tỷ nhà mình đứng về phía giáo viên mà không giúp mình nói chuyện, miệng Quý Thần Ly lập tức xẹp xuống.
“Tỷ, em cứ cảm thấy không thích hợp.” Quý Thần Ly uống xong sữa bò, thở dài nói: “Ngày tháng không đầu không đuôi mà trôi đi, em cứ cảm thấy mình đã quên chuyện gì.”
Đào Nguyên nghĩ, chuyện em quên rất nhiều đâu. Bất quá, đừng nói là quên, ngay cả cái gì nhớ được cũng lung tung lộn xộn, không có gì là đúng, “Em bị bệnh, cứ từ từ thôi.” Đào Nguyên nói, “Luôn có thời điểm nhớ lại được.”
“Nhưng luôn có bóng người hiện lên trong đầu em, em nghĩ rằng em biết cô ấy, nhưng lại nghĩ không ra là ai.” Quý Thần Ly chống cằm rầu rĩ nói, “Rất đáng tiếc a, tỷ tỷ kia trông rất xinh đẹp.”
Đào Nguyên trong lòng hồi hộp. Quý Thần Ly trước nay làm diễn viên, nhận thức phần lớn là người trong giới giải trí, xinh đẹp kiều diễm nhiều không đếm xuể, nhưng đó đều là hời hợt chi giao. Nói đến “tỷ tỷ” xinh đẹp khiến Quý Thần Ly bệnh thành như vậy còn nhớ mãi không quên, Đào Nguyên chỉ có thể nghĩ đến một người, Minh Lãng.
“Em nhớ lầm.” Đào Nguyên bất động thanh sắc trả lời, rót một ly nước trắng cho Quý Thần Ly, “Nào có tỷ tỷ xinh đẹp nào.”
“Em cũng hy vọng mình nhớ lầm.” Quý Thần Ly gật đầu tán đồng, “Không biết vì sao, em thấy tỷ tỷ đó trong lòng liền khó chịu, vừa đau vừa sợ, ước gì trốn đi thật xa, thật lạ.”
Đào Nguyên nghĩ thầm, Quý Thần Ly thế này, không biết là muốn quên Minh Lãng hay không.