Nàng lẻ loi đi vào cõi đời này, không cha không mẹ không ràng buộc. Nàng ép mình đi tìm thật nhiều mối ràng buộc, nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ có một mình, những mối ràng buộc đó đều không thuộc về nàng.
———————————
“Tôi chờ em đã lâu.” Hai tay Hàn Hân Viễn chống lên rào chắn, “Thần Ly, gặp em thật không dễ dàng.”
Tư tâm Quý Thần Ly là không muốn thấy Hàn Hân Viễn. Nàng không nhiều tinh lực như kiếp trước, cố ý trước mặt Minh Lãng chọc giận Hàn Hân Viễn thì còn được, nhưng ở một mình cùng hít thở chung bầu không khí với cô ta, nói chuyện thôi cũng đã thấy mệt mỏi. Nàng xoay người muốn đi, Hàn Hân Viễn vội vàng giữ chặt nàng, “Em không muốn gặp tôi đến vậy?”
Quý Thần Ly nghe xong, cười nhạt, tránh thoát khỏi tay Hàn Hân Viễn. Chân đau vì giày cao gót, nàng uể oải dựa mình vào lan can, “Minh Lãng ở bên trong, cô tìm tôi làm gì?”
“Tôi......” Hàn Hân Viễn tiến lên một bước, lời nói đến bên miệng, lại nuốt trở về, hậm hực trách: “Em nói chuyện không tính toán gì hết.”
Quý Thần Ly không để ý tới cô. Cô tưởng Quý Thần Ly còn lưu luyến Minh Lãng không rời, không cam lòng, lại khuyên: “Thần Ly, Trái Đất này biết bao nhiêu người, người tốt hơn Minh Lãng rất nhiều, em vì sao cứ phải dây dưa không dứt với một Minh Lãng?”
Quý Thần Ly biết cô đang nói đến việc nàng đã ly hôn nhưng vẫn giữ chặt Minh Lãng, nhất thời cảm thấy buồn cười, tưởng cô ta đang châm chọc mình, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi, “Hàn tiểu thư, cô nên biết, là Minh Lãng Minh tổng tài quấn lấy tôi không bỏ, cô không đi tìm Minh tổng, ngược lại tới tìm tôi làm cái gì?” Lời này nàng nói thật sự quá mức, y hệt kịch bản của mấy tra nam ăn sạch sẽ rồi trở mặt không quen biết trong mấy bộ ngôn tình cẩu huyết.
Hàn Hân Viễn lập tức bắt lấy mấu chốt trong câu nói của Quý Thần Ly, “Nếu tôi có thể giúp em rời đi Minh Lãng thì sao?”
Quý Thần Ly hơi sửng sốt, trên mặt lại khôi phục giả cười, “Kia đương nhiên cầu mà không được.”
“Được, đây chính là em nói.”
“Ừ, tôi nói.” Quý Thần Ly nghiêng người dựa vào rào chắn, nghiêng đầu cười, “Đến lúc đó Minh Lãng về cô, tôi cao chạy xa bay, không bao giờ ở trước mặt các người vướng bận.”
Em tưởng bở, Hàn Hân Viễn nghĩ. Đến lúc đó em đến đâu tôi theo đến đó, chúng ta còn hơn nửa đời người để từ từ hoà hảo đâu, không vội.
“Đúng rồi, phương pháp tôi dạy em dùng chưa?” Hàn Hân Viễn nhớ tới mấy tháng trước bày chiêu cho nàng, tâm huyết trào dâng hỏi.
“Dùng.” Quý Thần Ly gật đầu.
“Hiệu quả thế nào?”
“Hiệu quả?” Quý Thần Ly cười mập mờ, “Hiệu quả ư? Cô thấy rồi đấy.”
Hàn Hân Viễn cảm thấy Quý Thần Ly này có điểm xa lạ. Trong mắt nàng không còn hào quang, toàn thân không sức sống, so với Quý Thần Ly chỉ một tích tắc đã đủ bắt giữ trái tim Hàn Hân Viễn như hai người khác nhau. Hàn Hân Viễn nghĩ, nhìn xem, Thần Ly quả nhiên không yêu Minh Lãng, ở bên Minh Lãng liền biến thành bộ dạng khiến người phiền chán, hoàn toàn không tìm được cảm giác làm người an tâm trên người em.
Hàn Hân Viễn tưởng, Minh Lãng quả nhiên không biết yêu a.
Dạ tiệc từ thiện nói trắng ra chính là tạo lý do đàng hoàng cho mọi người tới giao lưu, người thật sự cần cứu trợ không có khả năng xuất hiện tại đây, mà người quyên tiền cũng sẽ không quan tâm tiền của bọn họ đến tột cùng dùng tới nơi nào. Nhìn mặt ngoài trông ai cũng bóng bẩy hào nhoáng, nhưng những mưu toan ẩn sâu bên trong Quý Thần Ly không tài nào thấy được, nàng cũng không cần phải thấy. Dù sao thế giới của những người này và nàng là hai đường thẳng song song, không cẩn thận xông vào, dù thế nào cũng phải lui ra.
Dạ tiệc kết thúc, Quý Thần Ly như thường thoát khỏi quỹ đạo của thế giới, cổng lớn không ra cửa trong không bước, an nhàn tưới hoa chơi chim. Chỉ là con chim kia thực ngu ngốc, dạy kiểu gì cũng không học được, học đi học lại chỉ biết hai chữ: “Đồ ngốc.”
Minh Lãng cũng như thường chăm lo cho Quý Thần Ly thật đầy đủ chu đáo, tuy rằng mấy ngày nay có chút bận, nhưng mỗi ngày đúng hạn đi làm tan tầm, đến giờ chạy lấy người, đụng phải việc gấp, đều bảo trợ lý đẩy cho Minh Diễm đi phụ trách.
“Minh tổng, nhưng mà......”
“Không nhưng nhị gì hết.” Minh Lãng nhàn nhạt ngắt lời, “Minh Diễm là phó tổng, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp quản Minh thị, em ấy nên biết những việc này.” Minh Lãng và Minh Diễm, cho dù có bất hoà, nhưng vẫn là người nhà, nếu gia đình còn không tin tưởng, thì còn có thể tin tưởng ai? Hơn nữa có Hứa Lộ Dương hỗ trợ, đâu thể ra đại sai sót.
Sau thời gian dài ở chung, có lẽ chân tâm của Minh Lãng có vài phần đả động Quý Thần Ly. Thái độ nàng đối đãi Minh Lãng hòa hoãn không ít, bữa tối sẽ đáp lời lại vài câu. Minh Lãng qua lâu như vậy mới học được cách nói chuyện phiếm. Cô gần nhất thường đi khảo sát Hẻm Tây, nói với nàng chút chuyện vặt vãnh phố phường bên đó, tỷ như góc phố có một quán nhỏ bán bánh crepe trứng cực kỳ ngon, vỏ bánh giòn nhân đậm đà, ngon đệ nhất Hẻm Tây, Quý Thần Ly nghe mà chảy nước miếng.
“Lần sau dẫn em đi ăn.” Minh Lãng nói.
Quý Thần Ly nghe xong, nuốt nước miếng trong miệng, mất hứng thú, “Không bằng cô gọi người đến làm cho tôi.”
“Em cũng nên thỉnh thoảng đi ra ngoài.”
“Lười đi.”
Lười nói chuyện, lười đi, nếu không phải trù nghệ Minh Lãng tốt, phỏng chừng liền cơm cũng lười ăn. Cứ tiếp tục lười như vậy, người sẽ phế mất. Minh Lãng biết đây là Quý Thần Ly đang phản kháng cực đoan, nhưng dù có cực đoan, ít nhất đã có chuyển biến tốt đẹp, không phải sao? Ít nhất em đã nguyện ý nói chuyện với mình.
“Mấy ngày nay sao cô hay đến Hẻm Tây vậy?” Quý Thần Ly chờ Minh Lãng dọn bàn xong, bưng bánh pudding caramel để lên bàn, mới dùng thìa xúc một muỗng cho vào miệng, hương trứng gà thơm phức tràn ngập khoang miệng. Thức ăn ngon phải từ từ hưởng thụ, nàng thu mình dựa vào ghế, híp mắt say mê, giống như mèo con đang phơi mình trong nắng chiều đông. Minh Lãng chỉ nhìn đã đủ thỏa mãn.
“Đất bên Hẻm Tây đang đấu thầu, còn phải quan sát.”
“Nhưng tôi nhớ rõ kiếp trước, chỗ Hẻm Tây đó hình như bảy năm sau mới bắt đầu khai phá, sao giờ lại quy hoạch sớm như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Quý Thần Ly bình thản mà nói về kiếp trước với Minh Lãng. Minh Lãng coi nó như tín hiệu cho băng tuyết tan rã, trong mắt có điểm động dung, cố kìm nén lại, “Em cũng biết, kiếp này có rất nhiều chuyện không như cũ. Hẻm Tây là điểm giao nhau giữa các khu thương mại, lại gần S thị nhất, nếu quy hoạch lại, giá trị sẽ không chỉ gấp mười lần bây giờ......”
Những việc này Quý Thần Ly không muốn nghe, ngáp một cái, “Tôi buồn ngủ.” Nói xong liền trở về phòng ngủ riêng.
Minh Lãng thở dài, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp nhà ăn, rồi trở về phòng ngủ.
Thời gian ban ngày không đủ, đành phải lấy thời gian buổi tối ra bù vào. Có khi nửa đêm Quý Thần Ly dậy đi WC, vẫn có thể nhìn thấy đèn trong phòng Minh Lãng còn sáng, khoảng chừng thật là thương vụ lớn, khiến cô phải nhọc lòng nhiều như vậy.
Mỗi người có cuộc sống riêng của mình. Hàn Hân Viễn vẫn đi quay phim, có rảnh thì tụ tập với Khuất Hòa Phong Minh Diễm. Chẳng qua, rốt cuộc Hàn lão phu nhân tuổi lớn, Hàn gia không người, Hàn Hân Viễn cũng bắt đầu lùi dần khỏi giới giải trí, đặt nhiều tâm huyết hơn lên công ty của Hàn gia. Cô và Minh Lãng là sư tỷ muội, dẫu không bằng Minh Lãng, nhưng ít nhất vẫn hơn Minh Diễm, quen việc rất nhanh, vừa bắt đầu đã thành công bắt được hai hợp đồng, giúp doanh thu quý này tăng một mạch hơn 10%. Các thành viên trong hội đồng quản trị không khỏi trầm trồ khen ngợi quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, Hàn phụ mất sớm, nhưng con gái tiền đồ vô lượng.
Khuất Hòa Phong cùng Minh Diễm Hàn Hân Viễn thường hay tụ hội, bọn họ hoặc trượt tuyết, hoặc lướt sóng, tóm lại ba người ở bên nhau không nói chuyện chính sự. Cha Khuất Hòa Phong vô số lần hận sắt không thành thép mà giáo huấn hắn, “Mày nhìn hai đứa nha đầu Minh gia, lại nhìn một đứa nha đầu Hàn gia mà xem! Ba đứa nha đầu đứa nào cũng giỏi hơn mày! Mày mà bằng được một nửa tụi nó tao cũng không đến mức nhiều năm vậy mà vẫn đấu không nổi chú mày!”
Khuất Hòa Phong không biết xấu hổ cười hì hì, trong tay ôm một cô gái thoạt nhìn mới mười tám mười chín tuổi, tay kia sờ soạng khắp chiếc đùi trắng bóng của cô. Khi gần chạm đến vùng tam giác bí hiểm, cô nàng kia thẹn thùng cười duyên, lúc này hắn mới nhấc chân lên bắt chéo, nói: “Cha, Khuất gia không phải có cha chống đỡ sao? Nói câu này có hơi bất kính, bằng cái thể trạng này của ngài, đến lượt con tiếp nhận chỉ sợ phải chờ bốn năm chục năm nữa. A Văn, không thấy cha anh đang tức giận sao? Đi, sang kia phục vụ lão nhân gia.”
“Mày!” Khuất đại bị con trai làm cho tức đến hộc máu, “Mày cái đồ nghịch tử!”
Khuất Hòa Phong khinh thường, “Đã thời đại nào mà còn nghịch tử, tưởng mình đang quay phim cổ trang sao?” Nói xong mũi liền hướng lên cổ tiểu cô nương ngửi ngửi.
Hắn ăn chơi quá mức sa đoạ, làm kinh động đến Khuất lão gia tử, tìm hắn nói chuyện một lần. Khuất Hòa Phong tôn kính ông nội, ở trước mặt ông quả nhiên là công tử nho nhã, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Cháu gần nhất chơi khá được.” Tay Khuất lão gia tử thưởng thức ngọc bội Khuất Hòa Phong mang về từ Hàn gia, chậm rãi mở miệng. Khuất lão gia tử thời trẻ là người có bản lĩnh, không nộ tự uy. Giờ đã trạc tám chín mươi tuổi, mặc một thân trường bào trắng tinh, tiên phong đạo cốt. Đối với ông nội, đại khí Khuất Hòa Phong cũng không dám ra.
“Ông biết cháu có chí khí, nhưng Minh gia thụ đại căn thâm, sạp của cháu lần này phô đến quá lớn, Minh Lãng là đối thủ không thể xem thường. Hơn nữa, cha nó khi bằng tuổi nó còn không lòng dạ thâm sâu bằng. Hoà Phong, chớ có khinh địch.”
“Ông nội, chị ta có bản lĩnh thì có ích lợi gì? Chỉ tiếc dưỡng hai phế vật làm liên lụy.” Khuất Hòa Phong khinh thường, “Con út Minh gia chỉ là bao cỏ, Minh Lãng có tâm đem Minh gia giao cho em gái, lúc này Minh gia không xong cũng phải xong.”
Khuất lão gia tử vuốt râu, thực vì cháu trai mà vui mừng.
Ông sinh hai đứa con trai không biết cố gắng, cuối cùng duy đứa cháu độc tôn biết tranh đua, tư chất hơn người. Khuất gia từ thế hệ cha Khuất Hòa Phong đã bắt đầu bị Minh gia chèn ép khiến không dám ngẩng cao đầu, Khuất lão gia tử rốt cuộc đã già, lòng có mà lực bất tòng tâm. Cộng thêm Minh gia vận khí tốt, sinh được đứa con gái giàu thủ đoạn, mấy năm nay Minh gia càng ngày càng có xu thế thành một nhà độc đại. Mặc kệ thế nào cũng cần phải ngẩng đầu lên, không thì chỉ có nước chờ bị Minh gia nuốt vào. Khuất lão gia tử cả đời huy hoàng, sao có thể nhẫn được khẩu khí này.
“Hoà Phong, Khuất gia cuối cùng vẫn là muốn giao tới tay cháu.”
Bên kia Minh Diễm và Hàn Hân Viễn tưởng hợp lực với Khuất Hòa Phong làm một phiếu đại. Minh Diễm vòng qua chị mình, hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng cũng hỏi được tin tức chính xác về việc xây tàu điện ngầm.
“Hà Đông! Tuyệt đối là Hà Đông!”
Khuất Hòa Phong thực không yên tâm, “Tin tức có đáng tin?”
“Cậu nói xem?” Minh Diễm lườm Khuất Hòa Phong một cái, “Tôi bắt được tin tức lập tức lại đây, nước còn chưa kịp uống. Nhưng......”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng bên kia đã thấu ngọn nguồn, thật không dễ bắt tới a..... Tin này không chỉ mình tôi biết, hiện tại các nhà đều đang âm thầm phân cao thấp, phỏng chừng không có 3 tỷ không chiếm được.”
Hàn Hân Viễn líu lưỡi, “3 tỷ? Bây giờ có lập tức bán hết cổ phần trong tay em cũng gom không ra nổi 3 tỷ a!”
Khuất Hòa Phong cũng thực khó xử, “Tôi cố lắm cũng chỉ có thể lấy ra 1 tỷ, Hân Viễn kia có thể có 500 triệu đã không tồi, còn kém một nửa, này......”
Ba người vò đầu bứt tai, bỗng nhiên, Khuất Hòa Phong vỗ trán, “Có!”
“Cái gì?”
“A Diễm giờ không phải là Phó tổng Minh thị sao? Dùng danh nghĩa Minh thị, tôi không tin ngân hàng không cho vay tiền!”
“Nhưng 1.5 tỷ cũng quá nhiều đi?” Minh Diễm do dự, “Bị tỷ của tôi phát hiện tôi nhất định phải chết, còn có phải làm sao để quay vòng vốn?”
Khuất Hòa Phong xúi giục, “Chờ tàu điện ngầm xây xong, chúng ta cải tạo nó thành khu thương mại mới, đến lúc đó lợi nhuận thu về sẽ gấp mười gấp trăm lần. Đến lúc đó trên dưới Minh gia ai còn biết tỷ cậu là ai? Nếu không phải cổ phần nằm chặt trong tay ông nội, tôi cầm nó đi thế chấp liền, không cần chạy tới tìm cậu cùng chung chén canh.”
Hàn Hân Viễn cũng ở bên cạnh cổ vũ, Minh Diễm bị hai người xúi giục đến động tâm, đập một phách xuống bàn, đáp ứng, “Được!”
Ngay sau đó tin Hà Đông muốn xây tàu điện ngầm lan rộng. Khối bánh nướng lớn này ai cũng muốn ăn, trong lúc nhất thời các nhà âm thầm so găng, C thị bề mặt tĩnh lặng, bên trong gió nổi mây bay.
Minh Lãng cũng bắt đầu bận rộn hơn, Quý Thần Ly trước sau như một ăn không ngồi rồi. Nàng ở mãi trong nhà không phải là chuyện tốt, Minh Lãng bận đến sứt đầu mẻ trán vẫn bớt thời giờ đưa nàng đi bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Minh Lãng hiện tại cái gì đều không sợ, chỉ sợ thân thể Quý Thần Ly giống như kiếp trước. May mắn thay, kết quả kiểm tra hết thảy bình thường, Minh Lãng lúc này mới yên tâm.
Kiểm tra sức khoẻ xong, Quý Thần Ly tưởng về nhà, Minh Lãng lại dẫn nàng đi quán bánh crepe trứng trong truyền thuyết bên Hẻm Tây. Quý Thần Ly ăn xong vô cùng thất vọng, kém xa bánh crepe ba nàng làm khi còn nhỏ. Chỉ do thời nay internet phát triển, thổi phồng ra danh tiếng.
Ăn xong bánh crepe, Quý Thần Ly nhìn con phố cổ này. Tồi tàn lụp xụp, trên mặt đất khắp nơi là lá cải vỏ chuối túi ni lông. Ai có thể nghĩ đến đây về sau sẽ trở thành một trong những đoạn đường phồn hoa nhất C thị.
“Không phải nói tàu điện ngầm xây ở Hà Đông sao?” Quý Thần Ly nhìn Minh Lãng liếc mắt một cái.
“Ừ.”
Quý Thần Ly vui sướng khi người gặp họa, “Vậy lần này cô lỗ rất nhiều?”
Minh Lãng liếc mắt nhìn nàng cười gian, cũng không khỏi cười rộ lên, “Em hình như rất vui vẻ?”
Đương nhiên vui vẻ, còn gì vui vẻ hơn khi nhìn Minh Lãng nếm trái đắng. “Tôi chỉ là không ngờ, Minh đại tổng tài cũng sẽ có lúc nhìn lầm.”
“Kinh doanh lúc thắng lúc thua, tôi nhìn nhầm khá nhiều.”
Quý Thần Ly hừ một tiếng, “Xem ra dù thời gian có bị bóp méo thế nào, nên bảy năm sau mới khai phá vẫn là nên chờ bảy năm sau, gấp không được.”
Ngược lại Minh Lãng nhìn qua không chút nào khổ sở, “Bảy năm mà thôi, chậm rãi chờ đi.”
Kiểm tra sức khoẻ xong, Quý Thần Ly lại lười hơn một tháng, mặc kệ thế giới xoay vần. Mãi cho đến sinh nhật Đào Nguyên, nàng bấy giờ mới chỉnh trang lại bản thân, đến cô nhi viện mới ăn sinh nhật Đào Nguyên.
Đào Nguyên hiện giờ rất bận. Cô nhi viện đi vào quỹ đạo, nhiều nhân viên công tác, cô không chỉ phụ trách cô nhi viện, mà còn muốn quản lý quỹ từ thiện, mọi chuyện lớn bé đều tới tay. Cuối cùng cũng đến sinh nhật để có vài giây phút thảnh thơi, nhìn thấy Quý Thần Ly, khuôn mặt vui vẻ đến nở hoa.
“Phim kia em đóng đến thật lâu, nói xem, đã bao lâu không tới thăm tỷ tỷ?” Đào Nguyên cười oán trách.
“Quay xong rồi.” Quý Thần Ly nhìn lịch trên di động, cười với Đào Nguyên, “Tỷ, về sau em không bao giờ đóng phim nữa.”
“Vậy là tốt rồi, khi nào dọn lại đây? Mấy cái bảng biểu kia a chị xem sắp nổ cả đầu, em là sinh viên, ít nhất hiểu rõ hơn bà chị thất học này.”
“Tỷ......” Quý Thần Ly do do dự dự, nắm tay Đào Nguyên không buông, “Nếu em nói em về sau sẽ không bao giờ đến......”
Đào Nguyên cảnh giác, “Không trở lại? Em muốn đi đâu?”
“Tỷ, thế lực Minh Lãng quá lớn, nếu không hạ gục cô ta, em vĩnh viễn cũng trốn không thoát móng vuốt của cô ta.” Quý Thần Ly cười khổ, trước kia mình vô luận thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, mình thế nhưng sẽ có ngày dùng móng vuốt để hình dung nơi có Minh Lãng.
“Lời này của em là có ý gì?” Đào Nguyên cuống lên, “Thần Thần, em có phải hay không lại trốn sau lưng chị làm việc ngốc? Em nói chuyện a!”
“Không phải việc ngốc, đại khái là một trong số ít những quyết định khôn ngoan mà đời này em làm.” Ánh mắt Quý Thần Ly lạnh lùng, nhe răng ra cười, kiên quyết quyết tuyệt, nhìn qua u u ám ám. Đào Nguyên không biết từ khi nào cô bé hay chơi khăm làm nũng bên cạnh mình biến thành như vậy, sửng sốt, giữa thanh thiên bạch nhật không khỏi run lên một cái.
“Tỷ, ban đầu em nghĩ, đưa chị trốn tới một nơi không ai biết, làm ruộng chăn gà hay bán bánh crepe trứng cùng sữa đậu nành đều được. Hai người chúng ta, em bảo vệ chị, thủ chị cả đời, trên đời không còn chuyện gì có thể tốt hơn.” Quý Thần Ly kéo tay Đào Nguyên, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, nhắm mắt tưởng tượng, “Nếu chị không kết hôn, chúng ta sẽ sống cùng nhau. Nếu chị kết hôn, em sẽ làm hàng xóm của chị. Sau này con chị sẽ gọi em là dì, con trai thì đưa đi học dương cầm, con gái thì đi học Karate......”
“Đáng tiếc......” Quý Thần Ly nhắm hai mắt, từ dưới hàng mi một giọt long lanh rỉ xuống, “Tỷ, em quên mất chị không đi được, chị còn nhiều hài tử như vậy, sao có thể đi.”
Trước kia, Quý Thần Ly cho rằng Minh Lãng là thuộc về mình, chỉ cần nàng thủ cô, một ngày nào đó có thể chờ đến cây vạn tuế ra hoa. Đáng tiếc nàng sai rồi, nàng không có nghị lực chờ đến ngày đó.
Sau đó, Quý Thần Ly lại cảm thấy Đào Nguyên là thuộc về mình. Trưởng tỷ như mẹ, Đào Nguyên không phải chị ruột Quý Thần Ly, nhưng chị lại thân thiết hơn cả chị ruột, vừa là chị vừa là mẹ. Quý Thần Ly chỉ nghĩ đưa chị cao chạy xa bay, nhưng lại chưa bao giờ cân nhắc liệu Đào Nguyên có muốn hay không. Đào Nguyên không đi được. Bởi cô không chỉ là của một mình Quý Thần Ly, cô không chỉ là chị là mẹ của một mình Quý Thần Ly, cô còn có nhiều người hơn muốn chiếu cố. Tim chỉ có một trái, trong tim Đào Nguyên chứa nhiều người như vậy, phân đến Quý Thần Ly kỳ thật đã không còn thừa bao nhiêu.
Quý Thần Ly nghĩ, từ nhỏ đến lớn, thế nhưng không có thứ gì là hoàn toàn thuộc về nàng. Nàng lẻ loi đi vào cõi đời này, không cha không mẹ không ràng buộc. Nàng ép mình đi tìm thật nhiều mối ràng buộc, nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ có một mình, những mối ràng buộc đó đều không thuộc về nàng.
“Tỷ, chị yên tâm, Minh Lãng không bao giờ có thể uy hiếp chúng ta nữa, cô ta không thể nữa.”
Hôm nay Quý Thần Ly lải nhải liên miên khiến Đào Nguyên nhìn mà sợ hãi, hỏi cũng không hỏi ra được gì, lo lắng đến mức bốc hỏa, “Thần Thần, em nhưng đừng làm việc ngốc. Em đã lớn như vậy, không thể bị huỷ hoại bởi một cái Minh Lãng, có biết hay không!?”
“Sẽ không.” Quý Thần Ly cười, lắc đầu lẩm bẩm, “Em còn muốn tự do, sao có thể vì một Minh Lãng mà làm việc ngốc? Sẽ không, sẽ không......”
“Tỷ, hôm nay là ngày mấy?”
“Mùng mười tháng Tám, qua mấy ngày là đến Tết Trung Thu.”
“Tết Trung Thu a......” Đáng tiếc năm nay, Quý Thần Ly đón Trung Thu một mình.