Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 51: Chương 51: [Ngoại chương]




Minh Diễm cũng nhìn Khuất Hòa Phong cười hả hê, “Ha ha, đợt tiểu tử này vừa về nước chị còn cười quá đâu. Chậc chậc chậc, khi còn bé thì như gà con yếu ớt, hiện tại thì lại trông mặt người dạ thú văn nhã bại hoại, thế này gọi là gì?”

Bạn tốt ăn ý mười phần, Hàn Hân Viễn và Minh Diễm nhìn nhau nửa giây, trăm miệng một lời mà cười nói: “Cái này kêu nam đại mười tám biến!”

Công phu miệng của hai vị cô nương này, Khuất Hòa Phong chống đỡ không được chỉ có thể liên tục xin tha: “Nhị vị cô nãi nãi tha cho em, chuyện gạo xưa thóc cũ đừng nhắc nữa.”

Hai người lúc này mới buông tha Khuất Hòa Phong. Khuất Hòa Phong với Minh Lãng quan hệ bình thường, nhưng với Hàn Hân Viễn Minh Diễm thì quan hệ đều không tồi. Đùa vui xong, mấy người lại nhắc về những năm tháng sống ở Anh quốc của Khuất Hòa Phong cùng với những biến hoá ở C thị mấy năm mà hắn không ở. Khuất Hòa Phong nhịn không được cảm khái, “A Lãng tỷ không hổ là hình mẫu từ nhỏ trong miệng trưởng bối, chị ấy mới tiếp nhận Minh gia được mấy năm? Minh gia nghiễm nhiên ở C thị một nhà độc đại, khó trách khi còn nhỏ ông nội hay đánh mắng tôi sao không đi theo học cái hay cái đẹp của A Lãng tỷ.”

“Hứ, tiểu tử, cho cậu đi theo bên người tỷ tôi thì được tích sự gì? Cậu sẽ học được chắc?” Minh Diễm khinh thường.

Khuất Hòa Phong liếc mắt nhìn cô, dựa lưng vào sô pha không ngồi không tướng, như thể mình là nhị thế tổ, “Vậy cậu gần nhất xảy ra chuyện gì? Một đám lão sư ra ra vào vào.”

Nhắc tới những lão sư đó, Minh Diễm lập tức nhíu mày thật sâu, mặt cũng trầm hẳn xuống, “Đừng nói nữa, không biết tỷ gần đây dở chứng gì, bắt tôi học này học kia. Mấy người cũng biết, tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, còn học cái gì a!”

Khuất Hòa Phong vui sướng khi người gặp họa, “Nên! Để cậu cũng thể hội tôi mấy năm nay chịu khổ.”

Hai người họ câu được câu không mà nói chuyện phiếm, Hàn Hân Viễn ngồi trên sô pha liên tiếp xem đồng hồ, gót chân nhẹ nhàng gõ sàn nhà, một bộ dạng ngồi không yên. Khuất Hòa Phong mắt sắc, lập tức giễu cợt, “Nha, Hân Viễn bận bịu vậy sao, vừa ngồi xuống mông còn chưa kịp ấm, đã có việc phải đi?”

Hàn Hân Viễn bị hắn nhìn thấu, vội thu liễm cử chỉ, cười gượng hai tiếng: “Không có việc gì, đừng có nói bừa.”

“Không nói tôi cũng biết, vội vã đi gặp A Lãng tỷ tỷ của cậu đi? Được rồi, đi đi, dù sao hiện tại A Lãng tỷ cũng đã ly hôn với nhỏ diễn viên kia, hai người quang minh chính đại, đừng có hành động như yêu đương vụng trộm giống lúc trước.”

“Cậu nói cái gì?” Hàn Hân Viễn thình lình thét lên một tiếng chói tai, bắt lấy Khuất Hòa Phong, trợn trừng hai mắt, “Ly hôn?”

Tiếng thét này đề-xi-ben cực cao, màng nhĩ Khuất Hòa Phong suýt thì bị chọc thủng, ngón út hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, “Đúng vậy, kinh hỉ không? Được rồi, mau đi tìm tình yêu đi, tôi với A Diễm đi tìm mấy đứa bạn ngày trước tụ hội. Trở về nhiều ngày như vậy, tụi nó toàn một lũ bạch nhãn lang, không một đứa nào chịu chủ động ló mặt lại đây.”

Hàn Hân Viễn quả nhiên lập tức đánh lên tinh thần, sửa sang một chút đứng lên, vuốt phẳng góc áo, khẩn trương hỏi: “Vừa trở về chưa kịp trang điểm, hai người xem tôi thế này trông được không?”

Hàn Hân Viễn mặc đích xác đơn giản, tóc để cho tiện được búi lên cao, trang phục là áo sơmi phối với váy ngắn denim, chân đi dép xăng đan, móng chân hở ra bên ngoài được sơn màu đỏ tươi. Nhưng vì dáng cô cao gầy, bên dưới váy ngắn một đoạn chân vừa trắng nõn vừa thẳng tắp lộ ra bên ngoài, ai đi ngang qua đều phải ngoái lại nhìn thêm vài giây. Khuất Hòa Phong nhịn không được khen: “Được, quá được! Không hổ là mỹ nhân phôi từ nhỏ!”

Minh Diễm cũng phụ họa: “Ổn, chỉ cần lấy cái thân này, diện kiến tổng thống nước khác cũng được.”

“Nhìn mồm miệng hai người kìa.” Hàn Hân Viễn cười liếc mắt bọn họ một cái, đối với bọn họ tán dương không chút nào giấu giếm rất hưởng thụ, tạm biệt hai người xong liền lên xe rời đi. Khuất Hòa Phong nhìn theo một lúc lâu, lắc đầu, “Hân Viễn cũng coi như si tình từ nhỏ đến lớn, khi còn nhỏ đã chạy sau mông tỷ cậu, cậu nói xem Hân Viễn coi trọng ai mà chả được? Hết lần này đến lần khác coi trọng Minh Lãng, nhưng có nên chuyện đâu.”

Minh Diễm bất mãn, “Coi trọng tỷ của tôi thì có vấn đề gì sao? Tướng mạo dáng người gia thế, điểm nào không tốt?”

“Tỷ cậu cái gì cũng tốt, chính là tính tình quá lạnh lùng, đừng nói cùng chị ở một chỗ, chính là chỉ nhìn thôi tôi đã thấy đông lạnh đến phát sợ.” Khuất Hòa Phong nói xong còn làm bộ run lập cập.

“Bỏ đi bỏ đi.” Minh Diễm ăn mệt mấy lần, lười đi quản vấn đề tình cảm của Minh Lãng. Nhưng nhớ tới Hàn Hân Viễn chuyển biến thái độ sau trận động đất, cảm thán nói: “Còn không biết Hân Viễn rốt cuộc đi tán ai đâu.”

......

Hàn Hân Viễn là ngồi xe Hàn gia rời đi, sau khi lên xe cô nguyên muốn cho tài xế đưa đến cô nhi viện thành Tây, ai ngờ còn chưa ngồi ổn, tài xế ngồi đằng trước đã nói: “Tiểu thư, lão phu nhân bảo ngài trở về một chuyến.”

“Bây giờ?”

“Đúng vậy.”

“Anh nói với bà nội để hôm khác được không? Tôi hôm nay có việc, việc gấp.”

Tài xế chưa nói đồng ý, chỉ nói: “Lão phu nhân bị bệnh.”

Hàn Hân Viễn nghe xong lập tức nóng nảy, “Bà nội bệnh? Bệnh như thế nào? Nghiêm trọng sao? Tình huống hiện giờ thế nào?”

“Tiểu thư trở về nhìn xem sẽ biết.” Tài xế đáp.

Hàn Hân Viễn từ nhỏ cùng Hàn lão thái thái sống nương tựa lẫn nhau, cùng bà nội quan hệ thân hậu, vừa nghe bà bị bệnh, không nghĩ đi gặp Quý Thần Ly, lập tức phân phó tài xế trở về Hàn gia.

Hàn gia thiết kế theo phong cách cổ lâm viên, ẩn hiện đằng xa nổi bật lên một nhà thủy tạ cổ, một lối đi uốn lượn giữa những hòn non bộ và cây cối dẫn sâu vào trong, các tác phẩm điêu khắc dọc theo hành lang đều do các nghệ nhân chạm khắc vô cùng tinh xảo, rất có dáng dấp thần vận của lâm viên Giang Nam. Hàn Hân Viễn vừa đến nhà, quản gia Hàn gia liền tới nghênh đón. Quản gia Hàn gia cũng họ Hàn, là họ hàng xa của Hàn lão gia tử quá cố, trạc tuổi với Hàn lão phu nhân. Hàn Hân Viễn tôn kính ông, từ nhỏ đã gọi ông là “Hàn gia gia“.

“Hàn gia gia, bà cháu đâu? Bệnh tình bà hiện tại ổn định sao? Bác sĩ nói gì?” Hàn Hân Viễn vừa vào nhà không rảnh lo mặt khác, trước hỏi bệnh tình Hàn lão phu nhân.

Vẻ mặt Hàn quản gia hiền từ, cười nói: “Phu nhân ở Phật đường, tiểu thư qua đi là được.”

“Phật đường? Bà nội thân thể không tốt, gần nhất đừng để bà lễ Phật, Phật Tổ từ bi, sẽ không trách tội.”

Quản gia không nói chuyện, chỉ đưa Hàn Hân Viễn đến từ đường.

Tiến vào Phật đường, chính diện là một pho tượng Phật bằng vàng, bộ mặt từ bi, phía dưới bức tượng đặt mấy tấm đệm hương bồ. Ngồi ở chính giữa là một lão thái thái, mái tóc bạc được búi gọn ra đằng sau, một sợi tóc đen cũng nhìn không thấy.

Đầu tóc Hàn lão thái thái sớm đã bạc trắng nhiều năm, năm đó sau khi cha mẹ Hàn Hân Viễn song vong, lão phu nhân chịu không nổi đả kích, một đêm trắng đầu, từ đây dốc lòng lễ Phật, không bước nửa bước ra khỏi Hàn viên.

“Bà nội.” Hàn Hân Viễn kính sợ Phật Tổ, trước lúc vào cửa chắp tay trước ngực bái Phật, mới ngồi xuống bên cạnh Hàn lão phu nhân, nhẹ giọng kêu.

Lão phu nhân đang nhắm mắt tụng kinh, nghe tiếng dừng động tác lần tràng hạt trên tay lại, mở mắt ra, ý bảo Hàn Hân Viễn đi ra ngoài nói.

Ra tới ngoại viện ngồi xuống, lão phu nhân mới ôm ngực ho nhẹ vài tiếng, cầm chén trà lên nói từ tốn: “Suốt ngày ở bên ngoài lang thang, còn biết về sao.”

“Bà nội ——” Hàn Hân Viễn kéo dài giọng làm nũng, “Không phải vì cháu nghe nói thân thể bà không tốt, lập tức liền vội chạy như bay trở về sao.”

Lão phu nhân cười khẽ, buông chén trà, “Nếu không phải cái thân thể này sắp chết, cháu cũng không nhớ đến về nhà.”

Hàn Hân Viễn lại làm nũng với lão phu nhân một hồi, lúc này mới hỏi bà giả ốm lừa mình về có chuyện gì, chỉ nghe lão phu nhân tang thương nói: “Ta gần đây thường xuyên mơ thấy ông nội cháu, ông ở trong mộng mời ta đi qua bồi ông, có lẽ thời gian của ta không còn nhiều. Phút cuối cùng chỉ có hai việc không yên lòng, một là chung thân đại sự của cháu, hai là đại thù cha mẹ cháu không biết khi nào mới có thể báo.”

“Bà nội nói bậy gì vậy? Bà sẽ sống lâu trăm tuổi! Sẽ không có việc gì!” Hàn Hân Viễn phi vài tiếng, trong miệng không ngừng cầu Phật Tổ đừng coi là sự thật.

Hàn lão phu nhân đạm đạm cười, giơ tay sờ đầu đứa cháu gái duy nhất, “Hân Nhi, Minh gia là kẻ thù giết cha giết mẹ cháu, cháu không được lúc nào cũng đứng bên họ, làm ta sau khi chết không có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ cháu.”

“Cái gì sát phụ sát mẫu?” Hàn Hân Viễn trừng lớn hai mắt, “Bà nội, hung thủ giết hại cha mẹ cháu rõ ràng là kẻ bắt cóc A Lãng, cha mẹ là vì cứu người hy sinh, bà đừng nói như vậy!”

Từ sau khi Hàn phụ Hàn mẫu chết, Hàn lão phu nhân tang tử cực kỳ bi ai, cừu hận toàn bộ đổ hết lên Minh gia, bất luận Hàn Hân Viễn khuyên bà bao nhiêu lần, bà chưa bao giờ để vào tai.

Hàn lão phu nhân cười, cũng không biết có nghe vào lời Hàn Hân Viễn nói hay không, chẳng qua không phản bác giống ngày xưa, chỉ là lại nói: “Ta biết cháu từ nhỏ đã có ý trung nhân. Nếu đương nhiệm gia chủ Minh gia là đàn ông thì sẽ không có vấn đề gì, tuy nó hại cha mẹ cháu mất mạng, nhưng tốt xấu cũng tính là một người có thể phó thác chung thân. Nhưng trời sinh nó là phụ nữ. Hân Nhi, phụ nữ, cả đời phải kết hôn sinh con, đem cháu giao vào tay một nữ nhân, ta không yên tâm.”

“Bà nội!”

“Cháu đừng vội phản bác.” Hàn lão phu nhân cắt lời Hàn Hân Viễn, “Tiểu tử Khuất gia gần nhất tới thăm ta. Nó hơn cháu một tuổi, ta dù chưa gặp, nhưng quản gia nói cho ta, nó tuấn tú lịch sự, làm người lại khiêm tốn có độ, là người chồng có thể giao phó cả đời. Cháu nếu có thể cùng tiểu tử kia kết nhân duyên, ta dưới cửu tuyền cũng không làm thất vọng cha mẹ ông nội đã khuất của cháu.”

Khuất Hòa Phong? Hàn Hân Viễn hoang mang, mình và Khuất Hòa Phong? Thế mà bà cũng nghĩ ra được!

Vậy nên đến đây Hàn Hân Viễn minh bạch. Bà nội thân thể vẫn còn khỏe mạnh trí tuệ vẫn còn minh mẫn, lừa mình trở về, là vì muốn nhanh chóng gả mình ra khỏi nhà. Nghĩ vậy, Hàn Hân Viễn có chút buồn bực. Nhưng Hàn lão phu nhân tuy rằng thương cô, nhưng rất nghiêm khắc, Hàn Hân Viễn không dám đá chọi đá, đành phải lại làm nũng lại chơi xấu, khuyên can mãi, cuối cùng mới dập tắt tâm tư đính hôn cô với Khuất Hòa Phong của lão thái thái.

Hàn lão phu nhân dốc lòng lễ Phật, Hàn Hân Viễn sau khi trưởng thành thì dọn ra ngoài, tổ tôn hai người không ở chung, Hàn Hân Viễn bồi Hàn lão phu nhân ăn cơm chiều rồi để tài xế đưa mình trở về. Hàn gia bởi vì lão phu nhân, cả nhà trên dưới đều là quanh năm ăn chay, Hàn Hân Viễn không thịt không vui, ở Hàn viện căn bản ăn không được bao nhiêu, sau khi về nhà tính toán tìm đồ ăn khuya lót bụng.

Rồi Hàn Hân Viễn nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, Quý Thần Ly tỷ tỷ tự tay làm tương giò. Hương vị kia, Hàn Hân Viễn nhắm mắt nhớ lại tựa hồ có thể nếm được mùi hương lan tràn giữa những kẽ răng, bụng nhịn không được sôi ục ục một tiếng.

Hàn Hân Viễn hai tháng không gặp Quý Thần Ly, vừa nhớ Quý Thần Ly vừa nhớ tương giò, quyết định thật nhanh, xuống lầu lái xe thể thao ra khỏi gara, dẫm ga hướng về phía cô nhi viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.