Cô đặt cược Quý Thần Ly còn sót lại 1% yêu mình, nhưng cô không dám đánh cược tính mạng Quý Thần Ly.
———————————
Quý Thần Ly nghe không thấy Minh Lãng nói, nàng chỉ thấy trên tay dính máu Minh Lãng, vô cùng vui vẻ, trong miệng thì thào: “Giết chết cô.”
Hai người cứ như vậy giằng co, bác sĩ vệ sĩ canh giữ bên ngoài, không có lệnh của Minh Lãng không dám tới gần, cuối cùng là Quý Thần Ly chính mình mệt mỏi, dựa tường ngủ thiếp đi.
Quý Thần Ly từ sau khi tỉnh liền rất thích ngủ, một ngày 24 giờ, thời gian nàng tỉnh không quá năm giờ. Kiểm tra đã làm vài lần, kết quả là tất cả các thông số đều bình thường, nguyên nhân chỉ có thể là do tâm lý.
Minh Lãng bế Quý Thần Ly lên giường, áp lại góc chăn, vén mấy lọn tóc đang che khuất mắt nàng ra. Sắc mặt nàng xanh xao một cách bất thường, nước da nhợt nhạt, hiện rõ những mạch máu mỏng manh trên cổ.
Minh Lãng nghĩ, trong mộng của Quý Thần Ly rốt cuộc có cái gì, tươi đẹp đến nỗi nàng thà ngủ mê man còn hơn thanh tỉnh.
Quý Thần Ly ngủ mà tay còn cầm “hung khí” suýt sát hại Minh Lãng, nắm rất chặt. Minh Lãng sợ làm đứt tay nàng, dùng thủ thuật tước đi mảnh sứ, lại tỉ mỉ tìm kiếm từng ngóc ngách trong phòng bệnh. Tất cả những vật dụng trong phòng có khả năng gây sát thương cho nàng đã sớm bị xử lý sạch sẽ, ngay cả mấy nơi sắc nhọn dễ đả thương người như góc giường góc bàn cũng dùng miếng bịt bằng lông dê mềm mại đầy đặn bọc lại. Minh Lãng nhìn mảnh sứ dính máu kia, nhìn nhìn, chợt nhiên cười ra tiếng.
Người này, điên điên khùng khùng, nhưng điểm khôn lỏi này vẫn y nguyên.
Minh Lãng ở trong phòng Quý Thần Ly không tìm thấy thứ khác có thể đả thương người, ngắm nàng thêm chốc lát rồi rời đi. Ngoài cửa bác sĩ sớm đã trận địa sẵn sàng, Minh Lãng vừa ra, bọn họ lập tức đưa cô vào phòng khám rồi tiến hành băng bó vết thương. Vừa băng bó xong bước ra, đã thấy Hứa Lộ Dương ôm một chồng văn kiện đang chờ để báo cáo công việc.
Minh Lãng nhìn lướt qua đống văn kiện, hoàn toàn không có ý định làm Hứa Lộ Dương đặt xuống, nhàn nhạt nói: “Minh gia sớm muộn gì cũng giao cho A Diễm. Những việc này, về sau không cần tới hỏi tôi.”
Hứa Lộ Dương cười cười, vỗ vỗ tài liệu, nói: “Tính tình Phó tổng là Minh tổng biết đến. Hiện tại Phó tổng mới vừa bắt đầu, luôn có vài chuyện không quen. Nếu không phải mấy chỗ này cô ấy thật sự trị không được cũng sẽ không kéo mặt xuống tới cầu ngài.”
Minh Lãng nghe xong, tùy tay cầm lấy văn kiện trên cùng nhìn lướt qua, là kế hoạch thu mua Khuất thị. Ban cố vấn không uổng công bổng lộc Minh Lãng phát, kế hoạch gần như hoàn hảo, chỉ có phần cốt lõi cần cô gật đầu quyết sách. Cô ném lại bản kế hoạch, “Tôi giúp em ấy một lần, tương lai liền sẽ có vô số lần. Để em ấy tự giải quyết.”
Minh Lãng quyết định trước nay không ai lay chuyển được, Hứa Lộ Dương đành phải thở dài, “Được, tôi đã biết.”
Minh Lãng trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở bệnh viện, gian phòng bên cạnh Quý Thần Ly bị đổi thành nơi tạm trú của cô. Một giường một tủ thấp, trên tủ đặt laptop, không có một chiếc ghế dư. Minh Lãng ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào máy tính. Máy tính được kết nối với một camera, phòng bệnh Quý Thần Ly 360 độ không góc chết hiện ra trước mắt Minh Lãng.
Hứa Lộ Dương đứng bên giường Minh Lãng một lúc, Minh Lãng như mới phát hiện Hứa Lộ Dương không đi, không ngẩng đầu lên, hỏi: “Còn có việc?”
Hứa Lộ Dương cười nói: “Minh tổng, bây giờ tôi đi theo phó tổng, cho nên hai ta đại khái cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.”
Minh Lãng ừ một tiếng.
“Nhưng hai ta nhận thức đã nhiều năm, bỏ đi quan hệ làm thuê, tôi không dám cùng ngài xưng bằng hữu, nhưng còn tính là người quen đi?”
Minh Lãng lại ừ, hỏi, “Cô muốn nói gì?”
Hứa Lộ Dương nhún vai, cũng đi theo ngồi xuống trên giường Minh Lãng, liếc mắt nhìn màn hình máy tính. Quý Thần Ly nằm nghiêng, tay đặt trên gối đầu, từ hình dáng đệm chăn có thể thấy được nàng cong người thành con tôm, tư thế ngủ như trẻ con. Hứa Lộ Dương thở dài, “Sắc mặt Quý tiểu thư còn tệ hơn lần trước tôi thấy cô ấy.”
Minh Lãng sững người một chút.
Hứa Lộ Dương lại nói: “Minh tổng, cô đoán Quý tiểu thư còn có thể sống được bao lâu?”
Toàn thân Minh Lãng sững sờ, “Em ấy sẽ sống rất rất lâu.” Minh Lãng phản bác mà còn cảm thấy không quá tự tin, “Bác sĩ nói em ấy không có việc gì, em ấy sẽ không chết.”
“Bác sĩ nói thân thể cô ấy không có việc gì.” Hứa Lộ Dương sửa đúng, “Tâm lý thì sao? Tôi biết Quý tiểu thư gần như cùng lúc với Minh tổng, hình bóng tiểu thư năm đó đến bây giờ nhắm mắt lại tôi cũng có thể hình dung ra...... Như bây giờ, chết chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.”
Minh Lãng ngắt lời: “Đừng nói nữa.”
Nhưng Hứa Lộ Dương vẫn tiếp tục nói, “Minh tổng, có khi tôi thực sự hoài nghi ngài rốt cuộc có yêu Quý tiểu thư hay không, hay là ngài chỉ tưởng dưỡng Quý tiểu thư bên người mà thôi. Giống như nuôi chó mèo vậy, khi vui thì cào cào vài nhát, không vui thì một chân đá văng. Thú cưng, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, không nghe lời thì đánh một trận, vẫn không nghe lời thì vứt. Dù có đánh chết hay vứt bỏ, chung quy không đau lòng.”
Minh Lãng trầm mặc mà nhìn màn hình, Hứa Lộ Dương mặc kệ cô nghe vào hay không, nói tiếp: “Minh tổng, yêu một người, luôn hy vọng người đó có thể hạnh phúc.”
“Em ấy không nên hạnh phúc ở nơi tôi không nhìn thấy được.”
“Nhưng ở bên cạnh cô thì sao? Cô tâm cơ như vậy, Quý tiểu thư sau cùng chạy không thoát, cô cảm thấy em ấy hạnh phúc sao? Cô cảm thấy cô như vậy là yêu sao?”
“Không có em ấy, tôi sẽ chết.”
Thật là ngoan cố. Hứa Lộ Dương không muốn lại phí nước bọt với Minh Lãng. Cô nghĩ, đến lúc đó để người này ôm thi thể Quý Thần Ly mà khóc thôi, khi đó mới biết đường mà hối hận.
Nhưng Hứa Lộ Dương không ngờ, “đến lúc đó” tới nhanh như vậy.
Quý Thần Ly tự sát.
Nàng tỉnh giấc như thường lệ, mơ mơ màng màng ngồi bất động trên giường một lúc lâu, sau đó đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm. Phòng tắm là nơi duy nhất không lắp camera theo dõi, Quý Thần Ly ở bên trong thật lâu, thậm chí Minh Lãng đang xem camera còn nghe được nàng ngâm nga ca hát. Minh Lãng thật cao hứng, cho rằng bệnh tình nàng có chuyển biến tốt đẹp. Cho đến khi tiếng hát dần dần biến mất, cô mới phát hiện có điều gì đó không thích hợp.
Minh Lãng lao ra khỏi phòng cách vách, cửa phòng bệnh Quý Thần Ly bị khóa trái, cô không chớp mắt đá tung cánh cửa gỗ yếu ớt kia, lại một chân đá văng cửa phòng tắm.
Toàn thân Quý Thần Ly ngâm trong bồn tắm, nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, thuận theo độ dốc không ngừng trôi xuống, chảy đến bên chân Minh Lãng, là màu hồng phấn.
Trên cổ tay trái Quý Thần Ly có một vết rạch nham nhở, tay phải nhéo một mảnh sứ vỡ dính đầy máu không biết từ đâu ra, trên cổ nàng cũng có một vết thương còn đang rỉ máu. Có thể nàng ban đầu định cắt động mạch chủ trên cổ, nhưng mảnh sứ không đủ sắc, sau khi không có kết quả, đành phải dời mục tiêu.
Lúc Minh Lãng đá văng cánh cửa Quý Thần Ly đang dùng miệng xé rách vết cắt trên cổ tay, trên mặt toàn là máu, hoảng sợ ngước nhìn Minh Lãng, rồi tăng tốc động tác cắn xé.
“Em đang làm gì!” Minh Lãng lao lên giật cổ tay đang không ngừng chảy máu ra khỏi miệng nàng. Quý Thần Ly mất máu quá nhiều, cả người lạnh lẽo mềm yếu, nàng không phản kháng mặc Minh Lãng cứu nàng.
Bác sĩ y tá nối đuôi nhau tiến vào, tiến hành sơ cứu đơn giản xong lập tức đưa nàng vào phòng mổ tiến hành phẫu thuật. Phát hiện kịp thời, người bị chút thương, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng.
Minh Lãng tức giận, khiển trách đám vệ sĩ ngoài phòng: “Ai cho em ấy mảnh sứ!”
Vệ sĩ nhìn nhau, cúi gằm không nói.
“Tôi hỏi ai đưa em ấy mảnh sứ!”
Hứa Lộ Dương khoanh tay dựa vào tường, trợn mắt nói: “Dù không có ai cho Quý tiểu thư hung khí, hôm nay sớm muộn gì cũng đến. Minh Lãng, cô thông minh như vậy, vì sao nhìn không ra.”
Minh Lãng đỏ mắt quay đầu nhìn Hứa Lộ Dương, “Cô nói cái gì?”
“Tinh thần Quý Thần Ly đã sớm sụp đổ, cô căn bản không yêu em ấy chút nào.” Ngay trước mặt Minh Lãng, Hứa Lộ Dương đem tấm màn cuối cùng xé rách từng chút một, lộ ra bản chất trần trụi không thể trần trụi hơn, “Phàm là cô có 1% yêu em ấy, sẽ không tra tấn em ấy đến nước này. Hiện tại cô ả điên kia là Quý Thần Ly sao? Cô tự hỏi chính cô xem đấy có phải không? Đấy chính là một con chó Minh Lãng cô dưỡng. Chó còn có người đau lòng, Quý Thần Ly sống vậy, thậm chí không bằng một con chó.”
Minh Lãng chịu không nổi lời vạch trần không kiêng nể gì của Hứa Lộ Dương, nắm chặt tay đấm vào tường, “Nhảm nhí!”
Tường rung chuyển, lưng dán tường của Hứa Lộ Dương cũng chấn động theo. Cô cười châm chọc, rồi thở dài bất lực, “Minh Lãng, tôi coi cô như bằng hữu mới cho cô lời khuyên. Tôi nếu chỉ coi cô như sếp, những lời này có thối trong bụng tôi cũng tuyệt không nhiều lời một chữ. Cô về sau thống khổ hay là chết trong hối hận, không có nửa xu quan hệ với tôi.”
Các khớp ngón tay Minh Lãng máu me be bét, nói giọng khàn khàn: “Cút.”
Hết thuốc chữa.
Hứa Lộ Dương lắc đầu, không hề khuyên bảo. Nói một lần là đủ rồi, cô đã làm tròn bổn phận bằng hữu, Minh Lãng nổi điên là chuyện của cô ta.
Sau rồi, Quý Thần Ly tự sát lần hai.
Lần này là trong ổ chăn trên giường bệnh. Minh Lãng nói rất đúng, nàng cho dù điên mất lý trí cũng không đổi được thiên tính khôn lỏi, còn thực chấp nhất. Quyết định làm gì, nhất định phải làm được mới tính xong.
Minh Lãng không biết nàng kiếm đâu lắm mảnh sứ vụn bén nhọn như vậy. Hung khí lần này so lần trước càng sắc bén, máu tươi chảy đầy giường, đến tận khi Minh Lãng phát hiện một góc ga giường có máu nhỏ giọt xuống mới ý thức được vấn đề. Mất quá nhiều máu, ca phẫu thuật độ nguy hiểm cũng cao hơn, và Quý Thần Ly hôn mê lâu hơn.
Minh Lãng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quý Thần Ly, nghĩ, tôi thật sự sắp mất em rồi.
Quý Thần Ly ở nơi cô nhìn thấy, ở ngay trước mắt cô, từng ngày héo dần héo mòn mà chết đi. Nàng luôn có cách tiêu diệt sạch sẽ sinh mệnh mình, mà Minh Lãng không có cách giữ lại sinh mệnh nàng.
“Thần Ly, đến tột cùng là em làm thế nào mà giấu được những mảnh sứ đó.” Minh Lãng vuốt ve cổ tay quấn dày đặc băng gạc của nàng, cười khổ, “Thần Ly, em sắp chết.”
Cô nói ra những lời này, ngực quặn đau cơ hồ vô pháp hô hấp.
“Cô còn tính tiếp tục như vậy sao?” Hứa Lộ Dương thế Minh Lãng mang cơm lại đây, hỏi.
Minh Lãng như cũ không đáp.
Quý Thần Ly ở cách xa cô, còn sống, bình an hỉ nhạc.
Quý Thần Ly ở nơi cô có thể nhìn thấy, sắp chết.
Một câu hỏi trắc nghiệm có đáp án rõ ràng, Minh Lãng đưa ra quyết định, dị thường gian nan.
Cho đến khi Quý Thần Ly tự sát lần ba, hung khí như cũ là mảnh sứ vỡ không biết từ đâu ra. Lần này cửu tử nhất sinh, suýt chút nữa không cứu được, chết trong phòng giải phẫu.
“Minh Lãng, cô đoán còn có lần tiếp theo hay không?” Hứa Lộ Dương hỏi như thế.
Minh Lãng rốt cuộc thanh tỉnh, “Thần Ly, em thắng.”
Điểm yếu của Minh Lãng chính là Quý Thần Ly. Cô đặt cược Quý Thần Ly còn sót lại 1% yêu mình, nhưng cô không dám đánh cược tính mạng Quý Thần Ly.