“Người cũng yêu em chỉ một chút, có được không?”
——————————
“Thần Ly, chúc mừng, sau này tôi phải gọi em là ảnh hậu Quý rồi. Tới đây, uống xong ly này lại nói tiếp!”
Không biết từ đâu đưa đến một ly rượu, Quý Thần Ly mơ hồ nhìn, thấy không rõ người kính rượu là ai, nàng cũng mặc kệ là ai, nâng ly rượu lên cụng ly với người nọ, ngửa cổ, chất lỏng cay xè kích thích thuận thế đi vào cổ họng.
Không biết đây đã là ly thứ mấy của nàng, bước chân nàng loạng choạng, dạ dày ngập chất cồn bỏng cháy, hơi cử động một chút tựa hồ có thể nghe thấy được tiếng nước lắc lư trong dạ dày, lắc đầu vài cái cho thanh tỉnh, nheo mắt lại nhìn bóng người mơ hồ không rõ mặt trước mắt cười: “Đạo diễn Lưu,... xin lỗi.... Các vị uống..... Tôi đi.... trang điểm lại.....”
Nói xong Quý Thần Ly sờ soạng kéo ghế của mình ra, nàng đi giày cao gót, bị vấp vào chân ghế, trẹo mắt cá chân ngã xuống đất. Mấy người trên bàn tiệc cười ha ha sảng khoái, Quý Thần Ly cũng cười theo, đỡ tường đứng lên, thất tha thất thểu ra khỏi phòng tiệc rồi trốn vào nhà vệ sinh.
Quý Thần Ly ngồi trên bồn cầu một lúc lâu mới tỉnh được một chút, nàng từ ví tiền lấy ra điện thoại di động. Còn mười lăm phút nữa là tới 0 giờ, chờ cả ngày cũng không có cuộc điện nào gọi đến, kỳ vọng của Quý Thần Ly đối với việc người nọ có thể chủ động gọi điện lại đây không phải là lớn, nhưng người nọ thật sự không có động tĩnh, vẫn khiến nàng mạc danh thất vọng.
Uống quá nhiều rượu khiến dạ dày đau đớn, cổ họng tràn lên cảm giác buồn nôn, nàng nôn sạch sẽ rượu trong dạ dày. Chờ lúc nôn xong, dạ dày vẫn là từng cơn từng cơn quặn đau, nhưng so với cảm giác bụng căng lục bục khi trước thì khá hơn nhiều, đầu cũng không còn choáng váng lợi hại như lúc trước.
Hôm nay là ngày vinh quang nhất trong cuộc đời của Quý Thần Ly, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cúp Kim tượng hoa quang lóng lánh cầm trong tay, nặng trĩu. Số di động công việc đã sớm bị nổ tung, người quen biết, người không quen biết, tất cả đều là chúc mừng chúc mừng, còn số di động cá nhân ngoại trừ Đào Nguyên buổi sáng gọi cho nàng một cuộc, mãi cho đến hiện tại, ngày chỉ vài phút nữa là hết mà vẫn không có động tĩnh gì.
Quý Thần Ly tuyệt vọng. Nàng nghĩ có phải lúc trước nàng làm sai rồi hay không, cuộc sống nhìn không có hy vọng như này đến tột cùng phải kéo dài bao lâu mới có thể kết thúc.
Gần như không ai biết, hôm nay là sinh nhật Quý Thần Ly. Nhưng gần như tất cả mọi người đều biết, hôm nay là sinh nhật Hàn Hân Viễn.
Hàn Hân Viễn ở trong giới nhân duyên tốt, tiệc sinh nhật của cô gần như mọi người trong giới giải trí đều tới tham dự, Minh Lãng cũng ở đó, so với tiệc chúc mừng Quý Thần Ly thì náo nhiệt hơn nhiều. Hai tiệc rượu, một cái thành đông một cái thành tây, không ai liên quan đến ai, ai hưng ai tàn không ai quan tâm.
Quý Thần Ly ngồi trong nhà vệ sinh mười phút, 23 giờ 59 phút, rốt cuộc nàng nhịn không được bấm gọi cho cái số điện thoại kia. Mười một số, nàng theo bản năng mà bấm, căn bản không cần nghĩ, những con số đó cứ tự nhiên như vậy mà xuất hiện trên màn hình di động. Quý Thần Ly ấn nút gọi, điện thoại tút tút hai tiếng, cuối cùng truyền đến một giọng nữ điềm mỹ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, không thể liên lạc được. Mời bạn gọi lại sau. Sorry....”
Quý Thần Ly chưa từ bỏ ý định mà gọi lại một lần, điện thoại lần này thông rất nhanh, chỉ kịp tút một tiếng đã bị cắt, thậm chí còn không lưu lại chút thời gian để nàng kịp phản ứng.
Dạ dày đau quặn từng cơn thường xuyên hơn, Quý Thần Ly chưa từ bỏ ý định mà gọi lần thứ ba, lần này bên kia dứt khoát trực tiếp tắt máy.
Thật quyết tuyệt a, Quý Thần Ly cười nghĩ.
Nhưng nàng nghĩ lại, có cái gì mà quyết tuyệt chứ, Quý Thần Ly, đây là cô tự tìm.
Vài giây nữa là đến 0 giờ, Quý Thần Ly không chờ một tiếng chúc phúc của Minh Lãng nữa. Thời gian trên di động nhảy sang một ngày mới, Quý Thần Ly nhìn vào nữ nhân mặt không chút huyết sắc trong cái gương kia, kéo khoé miệng hở ra hàm răng trắng bệch, tươi cười chúc: “Quý Thần Ly, sinh nhật vui vẻ.”
“Tuy rằng hôm nay không phải sinh nhật cô.”
“Nhân sinh còn dài, Quý Thần Ly, cô đối tốt với người ấy, người ấy không phải cục đá, người ấy sẽ biết.”
“Người ấy có lẽ không yêu cô, nhưng người ấy biết cô đối tốt với mình, cũng đủ.”
Nhưng Quý Thần Ly lại dùng tay che mặt. Nàng không biết nàng có thể trụ được bao lâu, nàng đã bắt đầu mệt mỏi. Tại sao không ai nói với nàng, yêu một người vất vả như vậy.
Bữa tiệc rượu này uống mãi đến sau nửa đêm, Quý Thần Ly say khướt trở về, trong nhà chỉ còn một ngọn đèn bàn mờ nhạt còn sáng chiếu xuống đất, trong đêm tối hoàn toàn không có tác dụng chiếu sáng, ngược lại còn tăng thêm bầu không khí doạ người. Toàn bộ toà nhà đều đã ngủ say, chỉ có quản gia tẫn trách chờ ở cửa, oán giận mở cửa cho Quý Thần Ly.
“Ai da, tại sao muộn thế này mới trở về? Quý tiểu thư, không phải tôi muốn nói đâu, nhưng cô là phu nhân Minh gia, thân phận địa vị của tiểu thư nhà chúng tôi cô để ở đâu. Cô suốt ngày đi ra ngoài với mấy cái người không đứng đắn đó thì còn ra thể thống gì?”
Quản gia là một lão nhân của Minh gia, khi phụ thân của Minh Lãng, Minh Quang Văn còn trẻ đã ở đây đương chức quản gia, chăm sóc hai đời gia chủ Minh gia, tự nhận là một nửa người Minh gia, trước mặt những người khác thì vênh váo ỷ vào có chủ nhân làm chỗ dựa, nhưng hắn đối với Minh gia cũng tính là tận tâm tận lực. Minh Lãng biết tật xấu này của hắn nhưng cũng không nói gì.
Quản gia luôn luôn coi thường Quý Thần Ly, nếu không phải tại cái con quỷ nghèo nửa đường sát ra này, Minh Lãng hẳn là sẽ gả cho một người đàn ông ưu tú môn đăng hộ đối, cường cường liên thủ, dẫn dắt toàn bộ Minh gia tiến thêm một bước, mà không phải như bây giờ trở thành trò cười cho toàn bộ nhân vật nổi tiếng trong C thị - tưởng thanh cao thế nào, một phụ nữ cưới một phụ nữ, nhưng vẫn là loại phụ nữ không đứng đắn, chậc chậc chậc. Nghĩ như vậy, quản gia nhìn con ma men Quý Thần Ly, trong mắt khinh thường càng sâu: “Quý tiểu thư, Minh gia có quy củ Minh gia, cô còn như vậy nữa lần sau dứt khoát ngủ ngoài đường là tốt nhất, đừng về làm gì.”
Quý Thần Ly nghe hắn trào phúng, cũng không quá để tâm, chỉ dựa vào khung cửa mang theo men say cười hỏi: “Minh Lãng về rồi sao?”
“Tiểu thư đã sớm đi ngủ, ngài cả ngày không được thanh nhàn, trong nhà ngoài ngõ đều phải nhọc lòng. Quý tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn nên an phận một chút, Minh gia cho cô không ít tiền, cô còn muốn thế nào?”
“Ha ha.... Không.... Không thế nào.....” Quý Thần Ly thở hổn hển mang theo mùi rượu, cười lấy lòng quản gia: “Ngài đi ngủ đi, phiền toái ngài.....”
Quản gia nghe Quý Thần Ly xưng hô rất hưởng thụ, sửa sửa cổ áo âu phục, hếch cằm đáp lại: “Cô lát nữa đi lên nhẹ một chút, tiểu thư ngủ nông, cô không được không hiểu chuyện quấy rầy.”
“Đã biết,.... mời ngài.... mời ngài....”
Tiễn đi quản gia âm dương quái khí, Quý Thần Ly bám tường lảo đảo bước lên lầu. Phòng nàng ở cuối cầu thang bên trái, nhưng sau khi nàng lên tầng lại rẽ phải, lung la lung lay tựa người vào cửa thư phòng Minh Lãng gõ cửa.
Quý Thần Ly biết Minh Lãng ở bên trong, hai người kết hôn xong vẫn luôn ngủ riêng, phòng ngủ chính của Minh Lãng cách phòng của Quý Thần Ly rất gần, cô dứt khoát không trở về phòng ngủ chính, mà thu dọn vài món quần áo rồi đặt giường trong thư phòng.
“Minh Lãng.... Minh Lãng mở cửa a.......” Quý Thần Ly kéo dài giọng điệu gọi cửa. Nàng say đến mức nói còn không rõ ràng, nhưng giọng lại kéo rất dài, “Minh Lãng.... Vì sao không nhận điện thoại của em.... Mở.... Mở cửa a.....”
Nàng dựa vào cửa ngồi sụp xuống đất, mặt tựa vào cửa, tự nhủ nỉ non: “Minh Lãng.... Gặp em được không.... Em nhớ chị....”
“Em... em nhớ chị....” Quý Thần Ly cười ha ha, mỉm cười, nhưng trong miệng lại chua xót: “Em hầm chị yêu nhất.... canh thịt dê.... thứ đồ kia..... ha ha..... khó ăn muốn chết....”
Nàng một người dựa vào cửa thư phòng của Minh Lãng cười ngây ngô, cười cười, men say đi lên, quyết định dựa vào cửa mơ mơ màng màng ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, cửa thư phòng thật sự mở ra, Quý Thần Ly giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Minh Lãng ngược sáng đứng ở cửa, biểu tình trên mặt bị ánh sáng rực rỡ che khuất: “Cô tới làm gì?”
“Minh Lãng.... Ha ha....” Quý Thần Ly giơ tay ra, nàng muốn đi ôm cẳng chân Minh Lãng, nhưng mà Minh Lãng lùi một bước né tránh, bị mất trọng tâm Quý Thần Ly ngã xuống, trán đập xuống sàn gỗ rắn chắc, “cộp” một tiếng trầm đục. Nàng lại dường như không cảm thấy đau, nhanh chân chui vào thư phòng Minh Lãng, như sợ Minh Lãng vứt nàng ra ngoài, ngồi xếp bằng trên sàn nhà ăn vạ không đi.
“Có thể nhìn thấy chị em đã rất vui vẻ rồi.” Quý Thần Ly ngẩn người ngồi trên sàn nhà, cười ngây ngốc, “Minh Lãng, hôm nay em rất vui.”
“Minh Lãng, hôm nay là sinh nhật Hàn Hân Viễn đúng không? Hi hi, chị đừng tưởng gạt em, em đã nhìn thấy đầu bếp trong nhà làm bánh kem cho cô ta, mặt trên thế mà còn có hoa hồng a.... Thật là đẹp mắt.... Khẳng định cũng ăn rất ngon....”
“Minh Lãng, chị có thể cho em một miếng bánh có được không a? Em cũng.... em cũng muốn ăn bánh kem...”
“Minh Lãng, người cũng chúc em một câu sinh nhật vui vẻ có được không? Van người...”
Minh Lãng hạ mình ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Thần Ly, nhíu mày chán ghét: “Quý Thần Ly, cô lại giở thủ đoạn gì nữa?”
“Không có... Không giở thủ đoạn...” Quý Thần Ly sợ Minh Lãng không tin, liều mạng lắc đầu, đầu như muốn từ cái cổ nhỏ bé yếu ớt rơi xuống, “Thật sự không có..... Nào có thủ đoạn a.... Em không có thủ đoạn.... Chị có phải hay không..... có phải hay không còn muốn cốt tuỷ? Minh Lãng chị lấy tuỷ em đi! Chị đi cứu Hàn Hân Viễn đi! Người.... Người liếc mắt nhìn em một cái có được không?”
Lợi thế duy nhất của Quý Thần Ly cũng chỉ có cốt tuỷ tương xứng với Hàn Hân Viễn mà thôi, hiện tại Hàn Hân Viễn đã khoẻ, nàng đâu còn thủ đoạn nào để mà giở nữa.
Minh Lãng ghét bỏ hỏi: “Quý Thần Ly, vì cái gì cô lại biến thành như vậy?” Mang theo men say hèn mọn lại nhút nhát như vậy, căn bản không giống cô gái Quý Thần Ly tươi đẹp bừng sáng khi Minh Lãng gặp lần đầu, thậm chí không giống cô gái Quý Thần Ly dũng cảm quả quyết dùng sinh mệnh Hàn Hân Viễn làm lợi thế để đàm phán với mình. Thời gian ngắn như vậy, nàng đã biến thành một bộ dáng khiến Minh Lãng khinh thường.
Nhưng Quý Thần Ly không trả lời, nàng chỉ cười khổ, lẩm bẩm nói: “Minh Lãng, người cũng chúc em sinh nhật vui vẻ có được không? Van người.....”
Cả khuôn mặt Quý Thần Ly bị rượu hun đến đỏ bừng, vành mắt cũng đỏ hoe, nàng nhìn chằm chằm vào Minh Lãng: “Minh Lãng, làm sao em lại biến thành như thế này?”
Quý Thần Ly tự xoa chính gương mặt mình, như thể không dám tin tưởng mà trừng lớn hai mắt: “Làm sao em lại biến thành như thế này? Sao em lại tệ như thế này?”
Nàng mở to mắt, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy ra, “Em không muốn Hàn Hân Viễn chết.... Em không có tệ như vậy.... Em sao có thể tệ như vậy....”
Nàng bắt lấy cánh tay Minh Lãng, như đang cầu cứu hỏi cô: “Minh Lãng... Hàn Hân Viễn không yêu chị.... Chị vì cái gì mà không nhìn em.....”
“Minh Lãng, người cũng yêu em chỉ một chút, có được không....”
Minh Lãng nở một nụ cười kiên quyết, tàn nhẫn. Cô dùng tay bẻ từng ngón lại từng ngón của Quý Thần Ly ra, sau đó Quý Thần Ly trơ mắt nhìn khoảng cách giữa người nọ và bản thân ngày càng xa.
“Minh Lãng chị đừng điiiiiiiiiiii!” Quý Thần Ly cất bước về phía trước đuổi theo, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, nàng quỳ gối trong bóng tối, đầu gục trên cổ, như bị thần kinh mà lặp đi lặp lại những lời này.
“Người cũng yêu em một chút được không?”
“Một chút là đủ rồi.”
“Vì cái gì không nhìn em?”
“Chúc em sinh nhật vui vẻ đi.....”
Quý Thần Ly ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong bóng tối vô biên vô hạn đột nhiên đổ mưa.