Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 19: Chương 19: Yêu nga tử




“.... Cô ta lại mưu toan chuyện xấu gì vậy?”

——————————

Phải đến khi << Xa không thể chạm >> một lần nữa khởi động lại, Quý Thần Ly mới biết câu “phải chuẩn bị” từ miệng Minh Lãng nói ra là có ý gì. Bên trong đoàn làm phim, từ đạo diễn đến nhân viên công tác, tất cả đều bị thay thế, ngay cả mấy vai phụ trong phim cũng bị đổi. Ngoại trừ hai diễn viên chính, còn lại từ trên xuống dưới tất cả đều bị thay máu. Thoạt nhìn có vẻ đều là những gương mặt mới, nhưng đạo diễn là người Quý Thần Ly nhận thức. Người này tên Phương Thời, bây giờ vẫn còn là sinh viên vừa tốt nghiệp Học viện Hí kịch Trung ương, nhưng Quý Thần Ly biết, người này hai năm sau sẽ trở thành đạo diễn trong nước trẻ tuổi nhất đạt được giải thưởng đạo diễn quốc tế, tiền đồ vô hạn. Tuy vậy nàng cũng nhớ rõ, trước khi Phương Thời nổi tiếng thì cô và Điện ảnh Minh Hàn chưa từng hợp tác với nhau. Kiếp này không biết nhân quả bị xáo trộn kiểu gì mà cho nàng được gặp Phương Thời đầu tiên.

“Là Quý tiểu thư phải không? Xin chào, tôi là Phương Thời, tôi... tôi đã biết tiểu thư từ rất sớm!” Phương Thời gãi đầu tự giới thiệu, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, nét ngây thơ trên mặt còn chưa biến mất, vừa nhìn thấy ngay là một nữ nhân dễ bị người khác bắt nạt.

“Xin chào, tôi là Quý Thần Ly, đạo diễn Phương không cần khách khí, ngài cứ gọi tên tôi là được.” Quý Thần Ly bắt tay Phương Thời, thầm thở dài, đạo diễn tính cách mềm yếu như vậy, quả thực rất dễ bị người trong đoàn làm phim khi dễ.

“A? À, được được! Quý.... À không, Thần Ly tỷ chị không cần khách khí, chị gọi đạo diễn Phương em nghe không quen...” Phương Thời nói xong thì cười ngại ngùng vài cái, nhìn lại còn có điểm ngớ ngẩn ngốc nghếch. Quý Thần Ly thật sự không dám tin người này tương lai có thể trở thành một trong những đạo diễn xuất sắc nhất Trung Quốc.

Bấy giờ Phương Thời mới chỉ là cô sinh viên nghèo mới tốt nghiệp đại học, còn đang lo lắng tìm cách tiến vào giới giải trí, không ngờ tới cơ hội lại tự động tìm tới cửa: đích thân chủ tịch của Điện ảnh Minh Hàn tới giao cho cô kịch bản, yêu cầu cô làm đạo diễn bộ phim này.

“Không được không được!” Khi đó Phương Thời hiểu được ý đồ của Minh Lãng, ném kịch bản như ném đi một củ khoai lang nóng, “Minh tổng ngài đánh giá tôi quá cao rồi! Tôi.... tôi mới chỉ đạo diễn hai bộ phim điện ảnh chiếu mạng nhỏ, ngài giao cho tôi một bộ phim lớn như thế này, lỡ như, lỡ như...”

Minh Lãng không nói gì, trợ lý đi đằng sau Minh Lãng cười híp mắt vỗ nhẹ vai Phương Thời, “Đạo diễn Phương, ngài cứ yên tâm làm việc của mình. Minh tổng nói, bộ phim này nếu lỗ Minh tổng sẽ chịu, còn nếu có lãi thì doanh thu phòng vé sẽ trích phần trăm cho ngài. Ngài muốn bao nhiêu cứ nói, 5% có đủ hay không?”

“Năm năm năm.... 5%?” Phương Thời há hốc miệng, đùa sao? Một bộ phim đầu tư chỉ có thể lời được 30% doanh thu phòng vé, thế mà cho một đạo diễn nhỏ không có danh tiếng như mình 5%? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi thẳng xuống đầu sao? Phương Thời chưa từng gặp may mắn thế này bao giờ, mua vé số còn chưa bao giờ trúng nổi 20 đồng. Cô cơ bản không tin trên đời này có may mắn tự đáp xuống người mình, suýt chút nữa nghi ngờ Minh Lãng và cái cô trợ lý đang mỉm cười kia là băng lừa đảo trá hình. Nhưng Minh Lãng Phương Thời đã từng thấy qua trên TV, rõ ràng chính là người này. Chẳng lẽ hiện tại mấy kẻ lừa đảo đã phát minh ra thuật dịch dung?

“Không đủ?” Trợ lý cho rằng Phương Thời chê ít, đánh mắt nhìn Minh Lãng, lại hỏi: “Vậy 10%?”

Phương Thời sợ hãi ngồi bệt xuống đất, trợ lý ngồi xổm xuống mặt đất nhìn cô: “15%? Đạo diễn Phương, 15% thật sự không ít, ngài đạo diễn bộ phim này muốn chia đều lợi nhuận với công ty tôi sao? Nếu không phải thật sự xem trọng tài hoa của đạo diễn, chúng tôi đã sớm rời đi rồi.”

Phương Thời nhìn cái gương mặt tươi cười của cô trợ lý này mà muốn khóc, “Không phải, Điện ảnh Minh Hàn muốn hợp tác với đạo diễn nào mà chả được, vì cớ gì phải đến tìm tôi?”

“Không phải vừa nãy đã nói rồi sao, là do tài hoa của đạo diễn.”

Tôi tin được cô mới lạ! Phương Thời chửi thầm, lúc này mới nghe được Minh Lãng vẫn luôn im lặng lên tiếng, chỉ nói mấy chữ, “Đạo diễn Phương, tôi tin tưởng tài hoa của cô.”

Ánh mắt Phương Thời chuyển đến trên người nữ nhân tiến vào phòng trọ của nàng đã lâu mà chỉ nói đúng một câu như vậy. Người phụ nữ thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, môi mím thành một đường cong xuống dưới, là người rất không nên chọc vào. Nhưng câu chữ từ miệng người phụ nữ này đi ra lại có ma lực thuyết phục kì dị, nên Phương Thời lâng lâng cảm thấy mình có lẽ thật sự là đạo diễn có tài hoa thiên bẩm, nàng cắn răng một cái rồi đáp ứng, “Được!”

Vậy nên mới có màn gặp gỡ đầu tiên giữa Quý Thần Ly và Phương Thời như thế này.

“Đạo diễn Phương vừa nói đã sớm biết tôi từ trước?” Quý Thần Ly và Phương Thời lúng túng làm quen đã được vài phút, nàng thuận tiện tìm đề tài đánh tan bầu không khí xấu hổ, chỉ thấy Phương Thời gật đầu nói: “Đúng vậy, trước kia em cùng bà nội xem phim cổ trang, bà em nói chị diễn hoàng hậu ác độc vô cùng giống...” Phương Thời nói xong mới ý thức được không đúng, vội vàng sửa lại, “Không phải! Em không phải có ý đó! Em là đang nói kỹ thuật diễn xuất của Quý tiểu thư vô cùng tốt! Em...”

“Được rồi đạo diễn Phương, tôi hiểu ý của em.” Quý Thần Ly không tức giận, nàng cảm thấy bé đạo diễn ngốc nghếch này rất thú vị, “Cảm ơn đạo diễn Phương đã khẳng định kỹ thuật diễn xuất của tôi.”

Phương Thời cúi đầu lẩm bẩm, “Không phải em, là bà nội...”

Quý Thần Ly vui vẻ, cười càng sảng khoái, “Vậy cảm ơn bà nội đạo diễn Phương đã khẳng định kỹ thuật diễn của tôi, ha ha!”

Mặt Phương Thời vừa đỏ vừa trắng, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống đất.

Cũng may khúc dạo cuộc gặp đầu rất nhanh đã qua, Phương Thời còn phải đi làm quen phim trường, thảo luận góc quay với các quay phim, Quý Thần Ly cũng phải đi thay quần áo và trang điểm, hai người khách sáo vài câu rồi mỗi người đi một hướng.

Quý Thần Ly đi được vài bước, suy nghĩ gì đó rồi quay đầu nhìn lại. Khi làm việc, hình ảnh cô đạo diễn nhỏ ngớ ngẩn ngốc nghếch vừa rồi hoàn toàn biến mất. Ánh mắt vô cùng tập trung, cực kỳ nghiêm túc, khoa tay múa chân chỉ đạo, mỗi một chi tiết đều phải đặt đúng chỗ. Vì vậy Quý Thần Ly đã rõ vì cái gì mà vị đạo diễn này có thể nổi tiếng khi còn rất trẻ, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc kính nghiệp khi làm công việc mình yêu thích, không nổi tiếng mới gọi là ông trời bất công.

Quý Thần Ly tới phòng thay đồ, phát hiện Minh Diễm cũng đang ở đó, đã trang điểm xong, thấy Quý Thần Ly tiến vào vội vàng đứng lên, ngập ngừng gọi một tiếng “chị dâu”, cứ như một cô vợ nhỏ, đâu còn vẻ đắc ý ngày đó khi hỏi thầm bên tai nàng có biết câu gì đằng sau câu không gì ăn ngon bằng sủi cảo không, tám phần là bị Minh Lãng phạt rất nặng.

Quý Thần Ly lịch sự gật đầu với Minh Diễm, “Gọi tên tôi là được.”

“Được... tốt...”

Quý Thần Ly ngồi trước gương, Minh Diễm đi tới đi lui đi qua, ấp a ấp úng hỏi: “Thần Ly, chị còn giận em sao?”

“Không có.” Lời này là Quý Thần Ly nói thật, nàng tuy không tha thứ Minh Diễm, nhưng cũng không tức giận, giận người khác mà họ không biết, cuối cùng người khó chịu vẫn chính là mình, dựa vào cái gì mà vì sai lầm của người khác phải làm khổ bản thân? Chẳng lẽ đi trên đường bị chó điên cắn nàng có thể cắn lại sao? Đương nhiên phải coi như bản thân không may mắn, sau này tránh đi đường đó là được.

“Thật sao?” Hai mắt Minh Diễm sáng ngời, “Vậy chị chính là tha thứ em?”

Quý Thần Ly không trả lời, chỉ cười khẽ không cho ý kiến, vì vậy mặt Minh Diễm lại nhăn lại, cười khổ: “Em đã biết, Thần Ly, mặc kệ thế nào em chỉ muốn nói cho chị biết, em thật sự đã biết mình làm sai, chỉ muốn nói xin lỗi chị...”

Khi đó chuyên viên trang điểm tiến vào đúng lúc, Quý Thần Ly tự nhiên thảo luận với cô ta chuyện trang điểm, vứt Minh Diễm sang một bên. Minh Diễm đứng một mình trong chốc lát rồi hậm hực rời đi.

Thay đổi đạo diễn thành người bình thường đoàn làm phim đương nhiên cũng bình thường hơn nhiều, mọi thứ đều tiến hành theo đúng tiến độ quay, chỉ qua mấy ngày, Quý Thần Ly ngày càng tâm phục khẩu phục đối phương, nghi ngờ ban đầu cũng biến mất. Phương Thời cực kỳ mẫn cảm với việc nắm bắt cảm xúc của nhân vật, hiểu rõ tính cách nhân vật trong kịch bản còn hơn cả Quý Thần Ly, giảng giải với nàng nên biểu đạt cảm xúc thế nào cho hiệu quả, mỗi lần nói xong Quý Thần Ly đều rộng mở thông suốt, âm thầm bội phục vị đạo diễn trẻ vừa mới tốt nghiệp này. Lần nọ Quý Thần Ly ngồi một chỗ ăn cơm hộp với Phương Thời, nhìn cô nói: “Đạo diễn Phương, em nhất định có thể trở thành đạo diễn ưu tú nhất Trung Quốc.”

Phương Thời đỏ mặt ngượng ngùng, “Chị đừng chê cười em.”

Quý Thần Ly cười nhẹ một cái, “Không tin chúng ta chờ xem.” Nói xong còn gắp vài miếng thịt nạc từ hộp cơm của Phương Thời sang chỗ mình.

Màn này vừa khéo bị Minh Lãng đi qua nhìn thấy trong mắt, Minh Lãng đứng sau một cái cây yên lặng nhìn hai người vừa cười vừa nói, thần sắc chưa thay đổi, nhưng trợ lý theo Minh tổng nhiều năm đột nhiên cảm thấy một cỗ áp suất thấp.

“Minh tổng, Quý tiểu thư hình như đã ăn cơm, chúng ta có đi qua không?” Trợ lý cân nhắc hỏi.

Minh Lãng đứng sau cái cây một lúc lâu, lắc đầu: “Bỏ đi, đi thôi.”

“Nhưng mà, cái này...” Trợ lý giơ hộp đồ ăn cầm trong tay lên.

“Đổ đi.” Minh Lãng nói xong lập tức rời đi.

Đổ? Nhưng đây chính là Minh tổng... Trợ lý thấy Minh Lãng đã đi xa, không kịp nghĩ nhiều, đành phải nhanh chóng đuổi theo.

<< Xa không thể chạm >> và những đoàn phim bình thường khác không có gì khác nhau, ngoại trừ một điều, những nhân viên trong đoàn hình như đều rất sợ Quý Thần Ly, nhìn thấy Quý Thần Ly thì tất cung tất kính, mặt cười tươi như hoa, nói không nên lời nịnh nọt. Quý Thần Ly suy nghĩ vài ngày cũng không nghĩ ra lý do tại sao, có một lần hỏi Phong Thái, Phong Thái vô cùng không nghiêm túc: “Còn có thể vì cái gì, nịnh bợ Thần Ly tỷ.”

Quý Thần Ly nghe xong chỉ thấy buồn cười, “Phát sốt sao? Nịnh bợ chị làm gì?”

“Thần Ly tỷ, uổng cho chị lăn lộn trong cái giới này, sao mà cái điểm cong quẩn này chị cũng không rõ.” Phong Thái làm công tác tư tưởng cho Quý Thần Ly một phen, “Lần trước Tạ Thanh Lam ở đoàn phim chỉnh chị như vậy, tuy rằng tin tức bị Minh tổng phong kín không cho truyền ra ngoài, người ngoài thì không nói làm gì, nhưng đây đều là người trong một vòng, ngẩng mặt lên là thấy nhau, chẳng lẽ sẽ không lén khua môi múa mép sao? Tiền đồ Tạ Thanh Lam trong nước đang rất tốt, vì sao lại xuất ngoại? Chuyện rõ như ban ngày như thế mà còn không nghĩ ra thì sao có thể tồn tại trong cái giới này.”

“Em đang nói bọn họ cho rằng Tạ Thanh Lam xuất ngoại là vì chị thổi gió bên tai Minh Lãng?” Quý Thần Ly lắc đầu cười khổ, “Sao có thể?”

Phong Thái bĩu môi, “Chị cảm thấy không có khả năng, những người đó không nghĩ như vậy. Cái vòng này chính là nơi trú của mấy con mắt hám danh lợi. Thời điểm người ta không có bối cảnh mấy kẻ đó nghĩ đủ cách để chèn ép, nhưng một khi sau lưng có chỗ dựa, bọn họ nịnh bợ còn không kịp. Ai mà chả muốn một bước lên trời một đêm thành danh? Cả mấy tiểu bá vương chạy việc vặt còn đang ôm mộng thành minh tinh kia kìa.”

Khi hai người còn đang trò chuyện, bên ngoài phòng chờ truyền đến một loạt tiếng động, Quý Thần Ly hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”

“Thần Ly tỷ chị ngồi đây, để em ra ngoài xem.”

Phong Thái đi ra ngoài một lát đã quay trở lại, sung sướng phấn chấn kêu lên: “Thần Ly tỷ mau ra đây! Hôm nay không quay phim, đạo diễn bảo nghỉ!”

“Nghỉ?” Quý Thần Ly nghi hoặc, “Nghỉ cái gì?” Nhiều thiết bị, nhân viên như vậy, còn có địa điểm quay, nghỉ một ngày là thêm một ngày tốn tiền, Phương Thời không phải người không có chừng mực vô duyên vô cớ cho nghỉ.

“Là Minh tổng nói! Minh tổng còn cho người mang bếp nướng tới đây, nói là đãi mọi người ăn BBQ!”

“.... Cô ta lại mưu toan chuyện xấu* gì vậy?” Quý Thần Ly thật vất vả ở đoàn phim quay mấy ngày, thanh tịnh tránh được Minh Lãng, còn đang nghĩ xem ra có thể sống yên ổn một đoạn thời gian, không ngờ tới cuộc sống yên ổn lại kết thúc sớm như vậy.

*nguyên văn là yêu nga tử (幺蛾子): đây là từ địa phương ở phương Bắc Trung Quốc, ý chỉ giở mánh khoé, đưa ra ý xấu, đưa ra chủ kiến thối, có lối tư duy ý nghĩ lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.