*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau, Tiêu Phàm nhận được một gói hàng, lọ thủy tinh chứa đầy ngôi sao may mắn, hình dáng so le không đồng đều, dường như người gấp sao không có tài làm những thứ này. Tiêu Phàm có thể tưởng tượng, Đường Tuấn cau mày vụng về lật tới lật lui tờ giấy nhỏ, thật cẩn thật để một ngôi sao may mắn vào trong lọ thủy tinh.
Lắc lắc lọ thủy tinh, không cần đếm đã chắc chắn, là một ngàn ngôi. Tiêu Phàm không biết Đường Tuấn dùng thời gian nào hoàn thành công trình lớn này. Tan tầm về nhà, ăn xong cơm chiều hắn liền lôi kéo Đường Tuấn tiến hành “vận động trên giường”, mà công ty, đường đường trưởng phòng của Dạ thị, lại làm ba việc làm của mấy bé gái, nói ra chẳng phải bị người ta cười chết.
Nhưng Đường Tuấn thật sự hoàn thành, bởi vì Tiêu Phàm đề xuất, dù khó xử nhưng anh vẫn hoàn thành. Anh không nói nhiều, không làm người khác vui, thậm chí, không nhìn sắc mặt của người ta. Điều duy nhất anh làm, chính là tận lực thỏa mãn yêu cầu của người yêu, cho dù yêu cầu rất vớ vẩn, cho dù nét mặt anh thủy chung là lạnh nhạt.
Nếu không phải yêu, còn cần chứng minh thế nào mới phải? Tiêu Phàm cảm thấy mình vắt hết óc muốn thấy Đường Tuấn ghen thật quá ngây thơ, là hắn phóng túng đã lâu, đem ngôn ngữ và hành động nông cạn làm giải thích, lại xem nhẹ nhất cử nhất động trong hiện thực.
Lại quên mất, tình sâu trong lòng không cần nói ra.
Đặt ngôi sao may mắn tại vị trí dễ thấy nhất trên bàn, Tiêu Phàm quyết định, hôm nay khi trở về phải thiệt nghiêm túc cảm ơn Đường Tuấn. Không cần nhiều từ ngữ hoa lệ, chỉ cần cảm nhận được chân thành, Đường Tuấn sẽ thấy vui.
Điện thoại reo vui.
“Phó hội trưởng, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói vang dội phóng khoáng mang theo ý cười.
“Bàn tử, hiếm được một lần chú có thể nhớ sinh nhật của anh mày đó.” Tiêu Phàm cũng bật cười, Bàn tử là thằng bạn tốt nhất thời đi học, trên cơ bản ngoại trừ Đường Tuấn, người duy nhất mình còn liên lạc là cậu ta.
“Đừng đắc ý quá sớm, tôi tới thông báo cậu, tiện thể nói chúc mừng sinh nhật.”
“Thông báo cái gì?”
“Họp lớp đó, thứ bảy tuần sau, khách sạn XX, phải tham dự đấy.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, à, cậu có số điện thoại của hội trưởng Đường Tuấn không?”
“… Có.” Há chỉ điện thoại, tôi đến người còn có.
“Vậy giúp tôi thông báo cậu ấy một tiếng, cùng đi đi, mọi người đã nhiều năm chưa gặp, nhớ quá à. Thứ bảy tuần sau, khách sạn XX, tôi còn phải gọi điện thoại cho những người khác, cứ thế nhé.”
Tiêu Phàm thở dài, Bàn tử chẳng thay đổi gì, cứ hấp tấp, không cho người khác có cơ hội nói chuyện.
Nhưng mà, họp lớp sao…
Sau khi tan tầm, Tiêu Phàm lái xe đi ngang qua một bệnh viên gần đó, lại phát hiện Đường Tuấn và một gã xa lạ theo cổng bệnh viện đi ra. Tiêu Phàm dừng xe lại, hướng bọn họ hô lớn.
Đường Tuấn đang gắng khuyên can người đàn ông, nghe có người gọi mình, ngẩng đầu thấy Tiêu Phàm liền nói nhỏ với gã xa lạ, cầm lấy tay người đàn ông đi tới.
Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Tiêu Phàm biết người này tên K, về phần tên thật, Đường Tuấn không nói, Tiêu Phàm cũng không hỏi, cười lịch sự: “K muốn đi đâu, tôi có thể làm tài xế.” Đường Tuấn cũng hướng K gật đầu nói: “Tôi hôm nay không lái xe, cứ để Tiêu Phàm trở về, K, bất luận thế nào, bệnh của cậu không thể kéo dài.”
Tiêu Phàm nắm tay lái, yên lặng quan sát vẻ mặt lo lắng của Đường Tuấn, ho khan, đánh vỡ yên tĩnh nặng nề trong xe: “Thân thể K không khỏe sao?”
K cười không để tâm: “Có chút chút, vấn đề không lớn.”
Đường Tuấn hừ lạnh: “Hóa ra ung thư phổi không xem là vấn đề lớn.”
–o0o–
Ung thư phổi? Tay Tiêu Phàm run lên, qua gương chiếu hậu nhìn vào mắt K, dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, không khác gì người ốm nặng. Kiểu hình đau thương, sầu lo này đâu hợp với K, lại còn vẻ mặt chả liên quan đến mình, hờ hững che giấu tất cả cảm xúc.
“Mới giai đoạn đầu thôi mà,” K cười vỗ vỗ vai bạn tốt.
Đường Tuấn nhíu chặt mày: “Cậu sớm biết mình bị ung thư phổi?”
K nhún nhún vai: “Tôi định ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng vẫn còn chút việc phải xử lý trước đã.”
“Lại là vì cái tên vô liêm sỉ kia?”
“…”
Đối với đoạn hội thoại của hai người Tiêu Phàm vô cùng mờ mịt, vì thế thông minh mà giữ im lặng, tò mò quan sát Đường Tuấn khi giận dữ. Thì ra người đàn ông lạnh lùng này cũng có lúc tức giận, xem ra quan hệ giữa cậu ta và K không đơn giản.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, K cầm di động chưa nói được hai cầu thì khuôn mặt thay đổi, tắt mày rồi bảo Tiêu Phàm lập tức dừng xe.
“Sao vậy, K?” Đường Tuấn hỏi.
“Nghiêm Vi xảy ra chuyện, tôi phải quay lại!”
Tiêu Phàm khách khí nói: “Đi đâu? Tôi đưa anh đi.”
K lắc đầu: “Tình huống phức tạp, mấy người đừng dính vào.”
Tiêu Phàm thấy Đường Tuấn hạ mắt không nói, mà mình với K trên cơ bản vẫn là người xa lạ, liền đồng ý, đỗ xe ven đường. K gật đầu nói cảm ơn Tiêu Phàm, rồi vội vàng mở cửa đi.
Tiêu Phàm đang chuẩn bị bảo Đường Tuấn “Chúng ta cũng đi thôi” chợt nghe giọng điệu không được xía vào của đối phương: “Tiêu Phàm, cậu về nhà đi, nếu đến mai vẫn chưa có tin tức gì của tôi và K thì báo cho Dạ Phi giúp.” Nói xong không đợi Tiêu Phàm kịp phản ứng lại đã nhảy xuống xe đuổi theo K.
Tiêu Phàm trơ mắt nhìn Đường Tuấn và K ở cách đó không cãi nhau tưng bừng, thái độ hai người đều vô cùng cương quyết. Một lúc sau, K tỏ vẻ xao động, cuối cùng đành mang theo Đường Tuấn đang xoa xoa trán, gọi một chiếc taxi hướng về phía ngoại ô.
Tiêu Phàm ngửi được mùi nguy hiểm. Cực kỳ nguy hiểm, khiến K thất kinh, Đường Tuấn lại nói một câu như vậy. Nhưng, Đường Tuấn cậu cứ ném tôi ra ngoài là xong hả!
Tiêu Phàm cắn răng khởi động xe, kỹ thuật lái xe của hắn khá tốt, chẳng mấy chốc đã bắt kịp chiếc taxi kia, chăm chú bám đuôi không tha.
Nếu bây giờ có ai hỏi, Tiêu Phàm, anh định làm gì? Hắn nhất định sẽ trả lời là không biết, nếu tỉnh táo lại ắt hẳn đã dùng cách khác, nhưng giờ khắc này, tất cả lý trí đều bị ném ra sau đầu, suy nghĩ Tiêu Phàm chỉ có một: không thể để Đường Tuấn biến mất.
Hắn thà đi theo đối mặt với cơn sóng ngầm mãnh liệt còn hơn là về nhà âm thầm chờ đợi, chờ tuyên án của vận mệnh.
Bởi vì, chờ đợi so với liều mạng còn dày vò hơn.
Tiêu Phàm không nghĩ hành động này đại diện cho cái gì, chỉ là theo bản năng làm như vậy, cũng như theo bản năng đưa người đẹp lên giường, theo bản năng khoan dung với sai lầm của người đẹp. Nhiều cái theo bản năng lắm, khiến Tư Phàm quên đi việc tại sao phải làm thế.
Xe dừng lại trước một tòa biệt thự, Tiêu Phàm vội vàng xuống xe, chợt nghe thấy giọng Đường Tuấn và K.
“Đường Tuấn, tôi nói lại lần nữa, chuyện này cậu không cần lo, cậu cho rằng Thanh Vân bang là ‘thùng rỗng kêu to’ sao!”
“Vậy muốn tôi nhìn cậu đi vào chỗ vô liêm sỉ kia tìm chết? Cậu có 2 lựa chọn, một là theo tôi về, hai là chúng ta cùng nhau xông vào.”
“×№$¥§‰㎏!!!”
“Đường Tuấn!”
Tiếng gọi của Tiêu Phàm khiến hai kẻ đang không ai nhường ai kia cứng đờ, khuôn mặt Đường Tuấn đen lại: “Cậu chạy tới đây làm gì?”
“Tôi…” Tiêu phàm sửng sốt: “Tôi cũng không biết.”
“Không biết thì đừng tới, định ở lại giúp vui à!”
“Nếu cậu đi, tôi đi!”
“Chuyện đó với cậu chẳng có quan hệ gì với nhau cả!”
“MLGB, có mà chuyện này với cả hai người quan hệ mẹ gì cũng không có!” K tức giận: “Hai người đến đây làm gì, đừng cản trở ông đây làm chính sự!” Nói xong liền đi về phía biệt thự.
Đường Tuấn không chút do dự theo sát, sau đó nói: “K, chúng ta trước kia đã thề, chuyện của một người chính là chuyện của cả ba, cậu bây giờ khách khí với tôi, vậy tức là cậu không coi tôi là huynh đệ!”
“…”
“Nếu hôm nay đổi lại là tôi, cậu sẽ buông tay mặc kệ?”
K nhìn Đường Tuấn, đột nhiên cười ra tiếng: “Mẹ nó, thật sự là bị cậu đánh bại, cậu thích tới thì tới đi, bị đánh gãy xương tôi cũng không lo tiền thuốc cho đâu.”
“Tự lo cho mình đi,” vẻ mặt Đường Tuấn thờ ơ, chỉ có người vô cùng quen thuộc với anh mới có thể từ hai mắt nhận ra ý cười nhàn nhạt, anh chuyển hướng sang Tiêu Phàm: “Người yêu của K bị hắc đạo bắt giữ, bọn tôi giờ định đi cứu, cậu chắc chắn sẽ theo?”
Trong đầu Tiêu Phàm hiện lên vô số ý nghĩ, từ việc lớn như sinh con đẻ cái đến trưa nay đi mua gạo, cuối cùng dừng ở hình ảnh của hai người trước mặt, cậu đột nhiên nhớ Cung Bổn Vũ từng nói một câu: Ai có thể ngăn võ sĩ thiếu niên đi chết? Bọn họ nghe không hiểu, nghe không hiểu a… Đường Tuần và K không tính là thiếu niên, nhưng nghĩ đến cái gọi là tình huynh đệ nhiều nhất là hào phóng có phúc cùng hưởng, hay không màng địa vị giúp đỡ nhau. Thế mà trải qua bao năm tháng thử thách, bọn họ vẫn sẵn sàng dùng tính mạng đi hoàn thành cái gọi là nghĩa khí huynh đệ kia sao?
(Xin giải thích một chút về câu nói của Cung Bổn Vũ cho những ai chưa hiểu lắm: ý muốn nói mấy bạn trẻ trâu thì lúc nào cũng sẵn sàng “thấy việc bất bình chẳng tha” hay giúp huynh đệ của mình, có ngăn cản hay khuyên nhủ thì cũng sẽ bỏ ngoài tai thôi, haizz, nhớ lại thời trẻ trâu của mềnh quá đê )
Hắn cảm thấy thực sự rung động, giống như có một dòng nhiệt huyết không ngừng tẩy rửa linh hồn đã qua tôi luyện lõi đời, cởi bỏ gông xiềng kìm hãm, nhận ra tình cảm thuần túy giữa bạn bè ngày xưa không màng vụ lợi.
Tiêu Phàm cười rộ lên: “Tôi vừa rồi đã nói, trừ phi cậu không đi, nếu không tôi cũng đã quyết.” Hắn không biết K, hắn với Đường Tuấn cũng không phải người yêu thề nguyền vào sinh ra tử, có lẽ sau đó hắn sẽ hối hận mình đã quá kích động, nhưng mà ai quản được người đang yêu chứ!