Chiến Lược Tấn Công Một Phía

Chương 6: Chương 6




“Anh Phiền, hôm qua xin lỗi anh nhé, em lại bỏ đi như vậy.”

“Không sao, em đừng để ý.”

“Vậy để bù lại, tối nay em đến nhà anh nhé.”

“Hả? Cái đó… Anh Đường mà em gặp hôm ấy, bây giờ đang ở cùng anh.”

“Anh ta là khách trọ của anh?”

“Khụ, cũng gần như vậy.”

“Ư… Em đã tự kiểm điểm rồi, lần này cam đoan sẽ không bị bạn của anh dọa chạy.”

Tiêu Phàm xoắn xuýt, nếu là mình trước kia có lẽ sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người, luôn cảm thấy… Có gì đó không tự nhiên.

“Không được à? Hay là người khách trọ kia sẽ thấy bất tiện?”

“Hừ, cậu ta có tư cách gì mà thấy bất tiện.” Tiêu Phàm cười nhạt, nhớ tới điều khoản đã ký kết lúc đầu, mình có quyền dẫn người về nhà bất cứ lúc nào. Đường Tuấn không là gì của hắn, chăng lẽ phải vì cậu ta mà thay đổi thói quen sống à.

Với nguyên tắc ‘yêu cầu của người đẹp không thể từ chối’, Tiêu Phàm đáp: “Không vấn đề, sau khi tan làm anh tới đón em.”

Nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, Đường Tuấn đi ra từ bếp: “Cậu về…” Một câu nghẹn trong cổ họng, cuối cùng không thốt lên tiếng.

Thiếu niên xinh đẹp bám cả người lên người Tiêu Phàm, nụ cười sáng chói làm mặt trời cũng phải ảm đạm ba phần, Tiêu Phàm nở nụ cười ngả ngớn, vừa kéo caravat vừa cúi đầu trêu đùa bên tai thiếu niên.

Khi tầm mắt nhìn vào Đường Tuấn, Tiêu Phàm đờ người nhưng lập tức trở nên bình thường: “Cậu ăn cơm trước đi, tôi với cậu ấy có chút việc phải làm.” Vừa nói vừa nắm tay thiếu niên đi về phía phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua người Đường Tuấn, tiểu Kiệt tuy nao núng nhưng vẫn lễ phép cúi đầu chào Đường Tuấn.

Cửa phòng khép lại, Đường Tuấn lặng lẽ nhìn thức ăn trên bàn, cá chép xào chua ngọt không bỏ hành, vịt chưng gạo nếp thật mềm, canh cà chua trứng cho nấm bạch ngọc, khoai tây chiên vừa cháy vừa giòn…

Anh nhớ đã giao hẹn với người đàn ông ấy, anh biết anh không có tư cách tức giận. Kỳ thật cũng chẳng phải tức giận, chỉ là hình ảnh kia như một cây kim rất nhỏ làm hai mắt đau nhoi nhói.

Đường Tuấn vẫn cho rằng mình sẽ không bị thương, yêu vốn là hành vi đơn phương của anh, không hề liên quan đến người khác, như vậy sẽ không thể hi vọng người ta sẽ đáp lại tương tự. Anh làm điều anh muốn, Tiêu Phàm đương nhiên cũng có thể làm điều Tiêu Phàm muốn, rất công bằng.

Nhưng hóa ra anh không công bằng như vậy, anh cũng sẽ thấy chán nản, cũng sẽ thấy chua chát trong lòng.

Đường Tuấn hơi nghiêng đầu, bình thản nhìn cánh cửa kia. Trong cửa xảy ra chuyện gì anh biết rõ, vài năm sống tha hương nơi dị quốc, anh cũng từng phóng đãng quan hệ, cũng từng chạm vào thân thể nam nữ khác nhau, nhìn họ hoặc đau khổ, hoặc say mê, hoặc điên cuồng. Nhưng trong lòng vẫn thấy trống rỗng như cũ. Thân thể có phù hợp đến đâu cũng không thể bù đắp được trống vắng nơi linh hồn. Anh bắt đầu chán ghét, chán ghét không nhờ vào phát tiết đêm khuya mộng cũ quay về, thiếu niên lớn tiếng nói chỉ thích người đẹp lại hiện lên trong đầu, khuôn mặt rõ ràng. Thế là anh quyết định tìm người ấy, người bạn cùng trường thời phổ thông duy nhất làm tim anh đập rộn ràng

Thôi, Đường Tuấn máy móc gắp đồ ăn vào miệng, dù thế nào anh vẫn cảm ơn tồn tại của Tiêu Phàm, có một người có thể khắc sâu vào đáy lòng như vậy, dù lấp đầy cõi lòng là đau khổ nhiều hơn sung sướng, cũng tốt hơn một cõi hư vô, đến khi tóc bạc da mồi quay đầu nhìn lại, tất cả chỉ là trống rỗng.

“Cạch!”

Kinh ngạc ngẩng đầu, Tiêu Phàm sắc mặt không tốt đứng ở cửa phòng, thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn đi ra, vẫy tay với Đường Tuấn rồi bỏ về một mình.

Im lặng nhìn người nào đó tức giận vào bếp xới cơm, lại tức giận ra sức gắp thức ăn vào bát, Đường Tuấn há miệng không hiểu chuyện gì.

“Nhìn chằm chằm tôi làm gì! Trên mặt tôi có vàng à!” Hiện tại tâm tình Tiêu Phàm không thể dùng buồn bực để hình dung. Đi cùng tiểu Kiệt vào phòng ngủ, hắn lại không thể nào tập trung tinh thần, luôn lo lắng người đàn ông bên ngoài có thể nản lòng không, có thể nản lòng đến mức… Lập tức bỏ đi không?

Phắc! Ông đây ước gì hắn cút đi, nhưng ông làm hắn cút với hắn chủ động cút là hai chuyện khác nhau, hắn coi nhà ông là gì, muốn tới thì tới muốn đi thì đi?

Tiêu Phàm bực bội không chịu nổi nâng tay ngăn tiểu Kiệt chưa kịp phục vụ hắn, mỹ nhân hiểu chuyện lắm, cũng không hỏi lý do mà chỉ mặc quần áo xong rồi ra về.

Khẩn cấp mở cửa phòng ngủ, khi nhìn thấy bóng dáng Đường Tuấn Tiêu Phàm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nhưng theo đó cảm giác chán ghét bản thân đầy ứ trong ngực, phắc, rốt cuộc dây thần kinh nào của hắn hỏng vậy, lại không yên lòng với thằng cha chim gáy cướp ổ chim khách. Tiêu Phàm hắn chưa bao giờ thất lễ như vậy trước mặt người đẹp!

Mắt thấy hai tròng mắt Đường Tuấn vẫn đang đảo quanh trên người mình, Tiêu Phàm giận quá, dứt khoát kéo đầu người đàn ông qua, thở hồng hộc cắn lên đôi môi khô khốc của anh ta.

__—__

Hơi thở thơm mát lạnh lẽo đập tan cơn tức của Tiêu Phàm thành mây khói, hắn nhấm nháp đầu lưỡi người đàn ông, cẩn thận liếm từng cái răng. Cảm thấy Đường Tuấn muốn ngậm miệng, Tiêu Phàm không kiên nhẫn bóp cằm anh làm anh chỉ có thể thừa nhận tiến công điên cuồng của mình.

“Ưm… Ha…” Nước miếng của Đường Tuấn chảy dài theo khóe miệng, việc này làm anh thấy xa lạ. Người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trong khoang miệng anh toát ra khí thế khác với bình thường, Đường Tuấn nhắm chặt hai mắt muốn đẩy Tiêu Phàm ra. Sức lực của anh lớn hơn cậu ta, muốn phản kháng cũng không phải việc khó, nhưng mỗi khi Tiêu Phàm làm động tác có hơi thân mật với anh thì tay chân anh lại nhũn như chi chi.

Mà cũng có thể, nhũn ra không chỉ là thân thể, còn có suy nghĩ không thể cự tuyệt trước mặt người mình thích.

Tiêu Phàm đánh lưỡi quấn lấy dòng nước ngọt chảy ra của Đường Tuấn, hô hấp của người đàn ông quanh quẩn nơi chóp mũi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hôm nay tiếp xúc thế này dường như không thể thỏa mãn bản thân.

“Này, tôi vừa mới mất một người đẹp, cậu bồi thường tôi thế nào đây?” Trong giọng nói tràn đầy cợt nhả.

Đường Tuấn ngửa đầu tránh lưỡi Tiêu Phàm: “Đó là việc của cậu, liên quan gì đến tôi?”

Chậc, chẳng đáng yêu gì cả, Tiêu Phàm hôn lên hầu kết lộ trước miệng hắn, liều mạng cắn mút.

“Ưn…” Thân thể Đường Tuấn đột nhiên run lên, anh túm tóc Tiêu Phàm: “Đừng… động vào chỗ đó!”

Tiêu Phàm mặc kệ, ngược lại còn ra sức tìm kiếm, hai tay ôm cổ Đường Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng ép quanh hầu kết của anh.

Đường Tuấn run mãnh liệt, anh ngồi trên ghế bị Tiêu Phàm giam cầm từ phía trên, tư thế này làm Đường Tuấn có cảm giác mình là thịt bò đặt trên thớt.

“Hừ, dù không liên quan đến cậu, nhưng chỗ này của tôi cần phải giải quyết.” Tiêu Phàm cười xấu xa, kéo tay Đường Tuấn về phía thân dưới của mình.

Thứ nóng bỏng người kia làm Đường Tuấn muốn rụt ngay tay lại, nhưng Tiêu Phàm lại giữ chặt tay anh, bắt anh phải an ủi thứ đang dần cương lên.

“Đi… WC.” Đường Tuấn chống tay còn lại lên ghế giữ thăng bằng, hoàn toàn không thể tránh sự quấy rầy của Tiêu Phàm lên cổ, cằm, môi cùng hai má anh.

“Cậu thấy có khả năng không?” Tiêu Phàm bật cười hôn Đường Tuấn, giọng nói như một hơi thở dài rót vào khoang miệng anh: “Chúng ta làm đi.”

Tuyên ngôn của Tiêu Phàm là ‘Chỉ lên giường với người đẹp’, tình dục vốn là một bữa tiệc đồng thời giữa thị giác và tri giác, thiếu một thứ cũng không được. Cùng là biểu cảm sung sướng, nhưng nó do người đẹp làm đương nhiên thích mắt hơn nhiều lắm.

Nhưng Tiêu Phàm sau khi đẩy đi một ‘hàng thượng phẩm’ lại sinh ra dục vọng mãnh liệt gấp mấy trăm lần với Đường Tuấn. Về lý do Tiêu Phàm không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ.

Hiện tại điều duy nhất hắn muốn là mạnh mẽ chiếm lấy người đàn ông này, xé rách hoàn toàn mặt nạ lạnh lùng của cậu ta, làm cậu ta khóc lóc, cầu xin tha thứ dưới thân mình, làm cậu ta thần phục dưới thân mình không thể kiềm chế.

Đó là sự sung sướng tột bậc nhường nào.

Đường Tuấn lắc đầu, giọng nói như mảnh băng vỡ vụn: “Tôi… Không làm bot.”

Vậy chẳng lẽ muốn tôi làm bot?! Tiêu Phàm hừ lạnh: “Cậu nói cậu thích tôi, chắc cái gọi là thích không phải chỉ giới hạn ở mức nắm tay hôn môi chứ.”

Đường Tuấn đương nhiên không ngây thơ đến mức ấy, nhưng tình trạng bây giờ quả thực vượt xa phạm vi dự tính của anh. Tiêu Phàm dán sát vào thân thể anh, khàn giọng cười nói: “Dù sao, cậu cũng cương thôi.”

Hắn thẳng người dậy, nhìn Đường Tuấn đang không ngừng thở dốc, nói từng chữ: “Nếu thích, hãy dùng thân thể chứng minh cho tôi xem.”

Chứng minh sao? Anh đã từng nghĩ, dù Tiêu Phàm chấp nhận hay từ chối, ít nhất cũng muốn cho đối phương biết tâm tình của mình. Tình yêu có lẽ trong chớp mắt sẽ thành hư vô, có lẽ quay đầu đã không còn gì cả, nhưng anh không cho phép tình yêu của anh bị nghi ngờ. Có thể từ chối, có thể chán ghét, nhưng tuyệt đối không thể trách cứ chân thật của nó.

Nếu, nhất định phải hy sinh để giữ gìn một niềm tin, thể thành toàn một linh hồn nguyên vẹn.

Đường Tuấn nhìn thẳng Tiêu Phàm, anh bây giờ quần áo lộn xộn, khóe mắt đỏ ửng, môi còn dính nước bọt dâm mĩ, chỉ có âm điệu cất lên vẫn bình tĩnh mà lạnh lẽo như cũ.

“Phải chứng minh làm sao.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buồn rầu chương sau post như thế nào – ing.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.