Ads
Hàn Tuyết ở trong xe ngựa vì rung lắc nhẹ mà tỉnh lại,
hình ảnh đầu tiên đập vào mi mắt chính là lồng ngực rộng rãi của Hàn Chiến. Hàn
Tuyết trừng mắt nhìn, thuận theo tầm mắt thấy Hàn Chiến một tay cầm sách, bàn
tay to khác của hắn đang gắt gao đặt trên hông của nàng. Nhớ tới tình cảnh
trước khi ngủ, Hàn Tuyết không cam lòng dùng tay cấu véo trên hông của hắn, cắn
răng nghiến lợi dùng lực, mặc dù biết rõ của khí lực của mình đối với hắn mà
nói chẳng qua là lực đạo cù lét nhưng nàng nuốt không trôi cục tức kia.
"Tuyết Nhi?" Bên hông đau đớn tê dại nói cho
hắn biết, tình nhân bé nhỏ trong ngực đối với hành động đêm trước của hắn trước
có bao nhiêu tức giận, ở trong lòng thở dài, Hàn Chiến để sách trong tay lên
bàn thấp, hai tay ôm chặt Hàn Tuyết."Ta sai lầm rồi, thật xin lỗi Tuyết
Nhi, không tức giận có được hay không?"
"Mơ đi cưng!" Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng,
mặc dù nàng cũng có hưởng thụ đến khoái cảm, nhưng là bị hắn làm được mau té
xỉu thì lại bị cho hắn cắn tỉnh, cái loại đó tư vị thật sự là không cách nào
dùng từ hợp thành hình dung, mà làm cho nàng tức giận dạ, nam nhân này như thế
làm thuần túy chẳng qua là muốn trừng phạt nàng, đây chính là không thể nhất
được tha thứ hành động.
Hàn Chiến bất đắc dĩ thở dài: "Kia Tuyết Nhi muốn
sao vậy mới bằng lòng tha thứ ta?" Chỉ cần nàng tha thứ cho hắn bảo hắn
làm gì hắn cũng cam lòng, có thể mặc cho nàng đánh mặc cho nàng mắng cũng không
có lấy nửa câu oán hận.
Muốn thế nào? Hàn Tuyết mắt to híp lại tà mị, trong
đầu nghĩ cách trừng trị nam nhân này để có thể tiêu tan cơn tức. Đánh hắn?
Không được, đánh đau hắn, mình nhìn cũng đau lòng. Mắng hắn? Không tốt, nàng
lớn đến từng này rồi cũng chưa từng mắng ai bao giờ, hơn nữa chỉ mắng hắn mấy
câu cũng quá tiện nghi hắn, nàng không cam lòng bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế.
Bên tai mơ hồ truyền tới tiếng huyên náo khiến Hàn Tuyết nhớ ra bọn họ là đang
trên đường vào kinh, trong đầu nhất thời nảy ra ý hay, khóe miệng không nhịn
được cong lên một đường cười nhẹ mấy tiếng.
Tiếng cười gian xảo kinh khủng của Hàn Tuyết khiến cho
Hàn Chiến rùng mình một cái, tất cả tóc gáy đều dựng đứng lên, hai tay nổi đầy
da gà . Hắn không khỏi nhìn đỉnh đầu Hàn Tuyết cười khổ, biết nha đầu này lần
này sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy.
"Đi đâu vậy?" Hàn Tuyết khẽ nhấc rèm cửa
hỏi.
Vương Chính Nghĩa canh giữ bên cạnh xe vội hồi bẩm
nói: "Hồi tiểu thư, đã đến cửa thành rồi, hình như là Lễ bộ thu tin
đại nhân đã đó nghênh đón rồi." Hiện nay trong triều đình có một phần
tư đại quan đều là người của Hàn gia trang, người người họ Hàn, vì
vậy, để tránh cho lẫn lộn, chỉ cần gặp đại quan họ Hàn nào họ cũng đều trực
tiếp báo quan phẩm ( chức quan ) để phân biệt.
Hàn đại nhân này bảy năm trước ở Hàn gia trang, một
năm trước trong kì khảo hạch thành tích ưu tú, bị nàng tiến cử cho hoàng đế ca
ca, người này tỉ mỉ lại chững chạc, xử sự có mạch lạc, chỉ là có chút cũ kỹ,
môn sinh đắc ý của Từ phu tử - Thái phó hoàng đế cấp cho Hàn Tuyết. Vào Lễ bộ
không tới một năm hắn liền đá rơi vị thượng thư tiền nhậm, chiếm lấy chức Lễ Bộ
Thượng Thư . Tuy nói hoàng đế ca ca có vì quan hệ quen biết có chút châm
trước nhưng bản thân hắn cũng quả thật cũng có chân tài.
"Vương đại ca." Hàn Tuyết xấu bụng ngồi
thẳng người, nhìn Hàn Chiến mỉm cười.
"Vâng"
"Một lát, ngươi đi ứng phó việc thông tri, bất kể
trong xe phát ra âm thanh gì thì vẫn tốc độ không thay đổi, chạy thẳng tới
hoàng cung." Nhìn bộ dạng khóc không ta tiếng của Hàn Chiến, Hàn
Tuyết khoé miệng vui vẻ kéo rộng ra.
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Mặc dù không biết
Hàn Tuyết muốn làm gì, bất quá Vương Chính Nghĩa rất trung thành ứng
thuận nha, trong đầu nhớ lại sự kiện đỏ mặt nghe lén được ở khách sạn, lòng
thầm nghĩ, công chúa cùng Chiến đại nhân không phải là muốn ở trên xe ngựa làm
chuyện kia chứ? Đây chính là vào thành rồi a, ai nha nha ──thật
to gan nha! ( Anh Vương Chính Nghĩa này suy nghĩ cute nhỉ :D )
"Tuyết Nhi. . . . . ." Hàn Chiến trên mặt
biểu tình ý tứ cầu xin khoan dung nhìn Hàn Tuyết nhưng muốn nàng thay đổi thật
khó hơn lên trời. Hai người từ nhỏ tới lớn nhìn đối phương giơ tay nhấc chân ,
hai người cũng có thể sáng tỏ đối phương muốn làm cái gì hoặc nói cái gì, Tuyết
Nhi rõ ràng chính là muốn ở trên xe ngựa này chỉnh hắn. Mà được nhất chính là
có thể làm hắn xấu hổ mất hết mặt mũi . . . . .
"Cởi quần áo!" Công chúa điện hạ của hắn
nhìn hắn hất cằm dưới lên ý là: chàng dám không cởi hậu quả tự chịu.
"Tuyết Nhi, có thể đổi nơi hành sự được
không?" Bọn họ sẽ lập tức vào tới thành a, đến lúc đó hắn nguyên hộ quốc
thần tướng hiển hách uy danh sau chuyện này có thể sẽ phải mang thêm một
danh hiệu vang dội nữa──"Hộ quốc công chủ độc chiếm" , trừng
phạt như vậy cũng quá nghiêm trọng đi.
"Chàng không cởi có phải không?" Hàn Tuyết
nguy hiểm hí mắt trừng hắn. ( Tuyết tỷ mắt lươn nguy hiểm trừng Chiến ca nha
•^^•)
"Đừng tức giận, đừng tức giận, ta cởi, ta cởi là
được chứ sao." Hàn Chiến lập tức cầu xin khoan dung, hai tay thật nhanh
thoát y phục trên người, hai ba lớp quần áo đều cởi hết sạch.
Ngoài xe truyền đến tế tế tiếng rút khí, hai người
giọng nói mặc dù không lớn, nhưng là thập nhị vệ đều là đứng đầu cao thủ, có
thể vận công với tai, lại chỉ cách xe ngựa một tấm gỗ nên trong xe ngựa thanh
âm cho dù rất nhỏ, đối với bọn họ mà nói vẫn là vô cùng vang dội đấy. Còn
có những tuỳ tùng bị điều tới tạm thời cho đủ số thị vệ thị nữ, bọn họ
đều có thể giúp dân cục hoặc Hàn gia trang đối ngoại a, võ công mặc dù
không theo kịp thập nhị vệ nhưng cũng là do danh sư dạy dỗ, thanh âm trong xe
ngựa tự nhiên cũng chạy không thoát lỗ tai của bọn họ. Có thể nói bọn họ quang
minh chính đại nghe lén mà không sợ Chiến đại nhân nổi đoá, mọi người vô cùng
mừng rỡ biết điều bưng lấy miệng dựng thẳng lấy tai, không buông tha bất kỳ
tiếng động nào trong xe.
"Còn gì nữa không?" Hàn Tuyết ánh mắt ám chỉ
tiết khố trên hông hắn thúc giục hắn mau mau động thủ.
"Tuyết Nhi. . . . . ." Hàn Chiến giả bộ đáng
thương không có hiệu quả, Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng, Hàn Chiến lập tức đầu
hàng, nhanh chóng đem chính mình lột trần.
Hàn Tuyết cười tà lấy từ trong chăn đưa ra hai bàn tay
nhỏ bé, một tay giữ lấy chăn đang đắp trên người mình, một tay kia nhẹ
nhàng ma sát lồng ngực Hàn Chiến, chậm rãi từ hai lồng ngực chu du trên
cơ thể hắn, ở rốn dừng một chút, lướt qua bụng, đưa vào giữa hai chân của hắn.
Hàn Chiến hô hấp theo tay Hàn Tuyết từ từ gấp
dần, bị nàng chạm phải chỗ kín lập tức hít một hơi lãnh khí, thanh âm khẽ run
run kêu lên: "Tuyết Nhi. . . . . ." .
"Nha! Đứa trẻ ngoan nha, vóc dáng đã to lớn rồi
sao?" Hàn Tuyết đùa dai kích thích côn thịt của Hàn Chiến, nhìn nó
từ từ duỗi dài trướng đại.
"Ừ. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . ." Thật
chết người, xem ra hôm nay không thể thể hiện rõ, nha đầu này không chỉnh hắn
đến nàng khi hài lòng, chắc sẽ không bỏ qua cho hắn.
Oa ──, Chiến đại nhân cũng
đang rên rỉ ! Tiến vào vấn đề chính! Tiến vào vấn đề chính! Ngoài xe ngựa
mọi người dựng thẳng lỗ tai, triển khai trí tưởng tượng vô biên, tự tưởng
tượng lấy xuân quang mĩ lệ bên trong xe, ai ai mắt cũng nóng bỏng hưng phấn cắn
ngón tay hay bứt tóc, cũng không dám phát ra một chút thanh âm, chỉ sợ quấy rầy
hai người bên trong xe hăng hái.
"Ai nha, ngươi quá lớn, thật đáng ghét." Hàn
Tuyết một tay vuốt côn thịt, chớp mắt không đến hai cái vật kia liền trướng đại
khiến nàng một tay không cách nào nắm giữ. Hàn Tuyết không khỏi tức sôi máu nắm
dùng tay nắm chặt lấy nhục bổng ở bên dưới.
"A ── nhẹ một
chút, chết ngườu đấy." Hàn Chiến khàn khàn rên rỉ, nha đầu này cố ý
muốn bóp chết hắn ư, trên thân dương vật truyền đến cảm giác đau cùng khoái cảm
làm cho hắn không nhịn được thân thể khẽ tiến về phía trước, hai tay đặt ở phía
sau đầu triển khai hạ thể giúp Hàn Tuyết dễ dàng hơn trêu chọc.
Hàn Tuyết nghịch ngợm hướng hắn cười cười, buông cái
chăn vẫn nắm trong tay ra, hai tay ôm lấy thiết bổng của hắn. Hạ thể bị gắt gao
bao lấy cùng thân thể xinh đẹp lộ ra khi cái chăn rơi xuống khiến Hàn
Chiến hô hấp nhất thời cứng lại, mắt đen bừng sáng giống như trận đại hoả
hoạn trong đem tối vậy, cơn hoả hoạn này cũng đốt nhiệt trong người Hàn Tuyết
khiến nàng đỏ mặt.