Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ

Chương 47: Chương 47




Ads Thấy Hàn Tuyết đưa đẩy hăng say như thế, Hàn Chiến nhất quyết xoay người nàng lại, làm cho nàng giang rộng hai đùi, đưa lưng về phía mình mà ngồi, hai tay phân công, ôm chặt nàng tựa vào lồng ngực cũng đồng thời khiến nàng không có biện pháp giãy giụa. Một tay áp trước ngực nàng, một tay lướt qua vùng cỏ đen, đại chưởng âm thầm lần mò vào u cốc khẽ động, miệng vẫn không quên đáp lời nàng: “Tìm được trong phòng sách của nàng a.”

“Không cần ----- ân. . . . . .” Nhẹ cắn môi lưỡi đỏ mọng, Hàn Tuyết nuốt xuống tiếng rên khẽ thiếu chút nữa bật thốt lên, vội vàng ngăn chặn ngón tay đang trêu đùa trong cơ thể, trên mặt đã nóng bừng một mảnh, thân thể hai người dán chặt khiến cho nàng cảm nhận rõ ràng đỉnh nhiệt thiết phía sau mông, vật kia tựa như đang nảy nảy lên, mà giữa hai chân nàng vốn đã ươn ướt, hiện tại lại càng thêm cỏ dại lan tràn rồi.

Bị sóng hồng lật đổ có thể khiến cho cả người vui thích, nhưng nếu là đụng phải vật không biết đến hai chữ “Thỏa mãn” là gì của nam nhân kia thì thật làm cho người ta không chịu nổi. Đồng tử Hàn Tuyết bị sắc dục che kín chợt lóe linh quang, vội vàng lắc đầu kêu lên: “Ta uống, ta uống là được chứ gì?” Nữ tử trưởng thành phải biết co được dãn được, núi xanh vẫn còn đó, lo gì thiếu củi đốt. Xú nam nhân! Chàng cứ chờ đó.

Khóe môi Hàn Chiến nhếch lên, dán lên cổ Hàn Tuyết thanh âm khàn khàn dụ dỗ: “ Không uống cũng không có việc gì, kì thực, nàng có uống ta vẫn làm vậy.”

Hừ, đã chiếm được tiện nghi còn ra vẻ! Hàn Tuyết hung hăng lườm hắn, dùng sức rút ngón tay đang cắm trong thân thể: “Buông tay ra..., người ta muốn uống thuốc.”

“Aiz. . . . . .” Nhìn ngón tay còn mang theo dịch ướt cùng nhiệt độ cơ thể Hàn Tuyết, Hàn Chiến tràn ngập luyến tiếc thở dài, bàn tay một phen ôm lấy ngực Hàn Tuyết, chén sứ trên bàn liền xoẹt qua bay đến trong tay, đưa tới trước mặt Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết đang liều mạng hít sâu chuẩn bị uống thang dược nên không phát hiện ra ở sau lưng, Hàn Chiến thu tay từ giữa hai đùi nàng về liền lặng yên không một tiếng động tự cởi bỏ đai lưng.

Nặng nề nuốt một ngụm dược, Hàn Tuyết liếm liếm khóe môi, “Hmm?” Ngay lập tức, mặt mày liền hớn hở, “Cũng không đắng lắm.” Nàng sợ nhất là uống đắng.

“Biết nàng sợ đắng, ta cố ý bảo Hàn Kỳ chế chén thuốc không đắng này, nhưng nha đầu nàng lại không hiểu cho tâm ý tốt của người ta.” Nói xong liền cắn cổ nàng mấy cái, trong lòng gấp đến toát mồ hôi, nha đầu này sao còn không mau uống cho xong đi, thật là muốn lập tức cắm vào trong thân thể ấm áp kia, tiểu huynh đệ của hắn đã nhanh chóng căng trướng khó chịu.

“Thật sao, thật sao, là ta trách lầm chàng, ngoan a!” Hàn Tuyết cũng không quay lại, chỉ trở tay vỗ vỗ đỉnh đầu dán sau lưng, xem như trấn an hắn. Nói xong liền bắt lấy tay Hàn Chiến, bưng chén sứ uống từng chút từng chút một. Hoàn toàn không phát hiện người phía sau lưng đang kiềm chế hô hấp của mình, y phục trên người hắn cũng đã không sai biệt lắm bị cởi xuống gần hết.

“Hô -----, uống xong thật no bụng nha.” Hàn Tuyết đẩy tay Hàn Chiến, thở phào một hơi, vỗ vỗ bụng nhỏ có điểm nhô ra, vẫn hoàn toàn không ý thức được, lúc này mình cơ hồ đã lộ ra trọn vẹn, càng không biết động tác có phần vô ý thức của mình mang lại cho người phía sau xúc cảm đánh thẳng vào thị giác như thế nào.

“Ăn no liền đứng lên vận động, có lợi cho tiêu hóa.” Sói xám lớn chực mở miệng rộng, chờ con cừu nhỏ nghe lời tự dâng mình lên làm mỹ thực.

Hàn Tuyết gật đầu một cái, vừa định trượt từ trên đùi Hàn Chiến xuống, lại không nghĩ bị Hàn Chiến một tay xách lên, nàng cúi đầu, vừa hay thấy rõ người phía sau đứngdậy, quần liền rơi xuống.

“Hàn, Chiến!” Tràng rống của sư tử Hà Đông kết thúc trong một tiếng kêu sợ hãi. “Nha-----”

“Ô -----, chết ngạt ta.” Hàn Chiến thoải mái vùi đầu vào hõm cổ Hàn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, hai tay dùng sức đem Hàn Tuyết nhấc lên cố định trên thân mình, từ phía sau Hàn Tuyết tiến vào, hoa huyệt tựa như càng hấp càng chặt. Tiểu huynh đệ của hắn đang vui sướng ở trong cơ thể Tuyết Nhi nảy lên, thoải mái tới mức khiến hắn động cũng không muốn động.

Hít sâu! Sâu hơn nữa! Tay Hàn Tuyết nắm chặt thành đấm, tận lực kiềm chế nỗi xúc động muốn bóp chết nam nhân phía sau lưng, nghiến răng nghiến lợi thì thầm từng chữ: “Hàn, Chiến, chàng, chết, chắc, rồi.”

“Tức giận?” Hàn Tuyết dán lấy một bên tay Hàn Tuyết thấp giọng khẽ hỏi, khóe mắt liếc thấy mu bàn tay nàng đang ra sức nắm chặt, kinh hãi tim đập chậm một nhịp. Xem ra là tức giận không nhỏ, tay ngọc cũng đã nổi đầy gân xanh.

“Không có,” Hàn Tuyết nhẹ nhàng cười lạnh, nhưng vẫn là thấp giọng thì thào: “Chỉ muốn bóp chết chàng mà thôi.”

Hư -----, muốn bóp chết hắn, thế này còn không phải tức giận?

“Ai kêu nàng mê người như vậy, không mặc quần áo qua lại trước mặt ta, ta thì nhịn được nhưng tiểu huynh đệ của ta không nhịn được a.” Là người ai cũng biết, nam nhân là động vật giàu cảm xúc, không chịu được dẫn dụ, đặc biệt là loại hấp dẫn đến từ nữ nhân mà mình yêu thương này.

Hàn Tuyết chợt cảm thấy đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ lại càng bốc lên cao, dùng sức giãy giụa thân mình, muốn khối thịt ghê tởm kia rút khỏi cơ thể, “Chàng còn lí sự?”

“A -----, trời đất -----, a -----, đừng động -----, nhẹ một chút -----., a -----” Hàn Chiến bị Hàn Tuyết chen gắp khiến hai chân cũng mềm nhũn, ôm Hàn Tuyết cùng ngã ngồi ra ghế phía sau.

“A. . . . . .” Hàn Tuyết không ngờ tới giãy giụa của mình lại khiến cho chính mình no một bụng căm tức, không thể đem đại nhục bổng cắm trong thân thể đẩy ra được mấy, ngược lại lúc ngồi xuống bị Hàn Chiến dùng lực phản công tiến vào sâu hơn, va chạm khiến nàng suýt nữa một hơi không chịu nổi mà ngất đi, cúi đầu liền thấy rõ một phần thô thô nhô ra rõ ràng trên bụng, lấy tay sờ lên có thể cảm nhận được cứng rắn như sắt kia, thực khó tưởng tượng huyệt đạo nho nhỏ của mình lại có thể tiếp nhận vật lớn như vậy.

Thấy Hàn Chiến không động nữa, Hàn Tuyết mới dựa lưng vào lồng ngực hắn thở hổn hển, cũng đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhô lên trên bụng.

“Đau sao?” Nhìn vết thô bình thản lộ rõ trên bụng Hàn Tuyết, Hàn Chiến trong lòng vừa kiêu ngạo, cũng vừa không nhịn được lo lắng, bàn tay đặt lên tay Hàn Tuyết đang khẽ vuốt bụng. Hắn còn chưa quên, vật này của hắn kích thước có phần kinh người, với lại phàm là cơ thể ở tư thế ngồi, vẫn luôn khiến cho nàng có cảm giác căng trướng khó chịu.

Thấy Hàn Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, hắn mới khẽ thở ra một hơi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, “Lần sau cũng đừng động như thế, huynh đệ của ta đây nếu là bị nàng bẻ gãy, sau này nàng sẽ không được hưởng thụ yêu thương của ta.”

Hàn Tuyết ngửa đầu trợn trắng mắt, “Chàng đừng có nói cho ta, chẳng lẽ chàng đây không phải là đang hưởng thụ? Thật không thoải mái?” Rõ ràng là hưởng thụ gần chết, còn hại thảm nàng, Hàn Tuyết bĩu môi, vẫn chuyên chú nhẹ nhàng xoa xoa bụng, cảm giác từng nhịp đập của côn thịt trong cơ thể, nếu Hàn Chiến không nghĩ tiến thêm một bước, tức giận của nàng cũng liền giảm bớt, chẳng qua là món nợ này, nàng sẽ nhớ kỹ.

“Thoải mái, nhưng hưởng thụ không được, bây giờ nàng vừa mới ăn no, cũng không thể vận động kịch liệt được.” Đối với nàng, hắn không muốn gây ra chỉ một chút tổn thương, mặc dù mình đang khó nhịn, toàn thân đau đớn, cũng không thể bởi một cỗ thú tính của hắn mà khiến cho thân thể nàng khó chịu về sau.

“Đã biết rõ còn làm như vậy?” Hàn Tuyết giơ một ngón tay, nhấn vết nhô ra trên bụng.

“-----!” Nha đầu này rõ ràng là đang trả thù. “Nàng phải biết, ta đối với thân thể nàng không có sức chống cự, nếu không phải không nhịn được muốn mau bạo phát, cũng sẽ không đối với nàng vội vàng như thế.” Thật ra thì hắn muốn nhất chính là ngay lập tức dùng sức đoạt lấy nàng, bất quá bây giơ thực đúng lúc bất đắc dĩ, chỉ có thể trước hết cứ ngậm trong miệng, chờ khi đến lúc mới chầm chậm gặm cắn, ăn vào bụng.

Hàn Tuyết trong mắt thanh lệ tinh quang chợt lóe, khóe miệng từ từ nhếch lên. Thật là sơn thủy lần lượt lưu chuyển, nữ tử báo thù không bao giờ là muộn. Trong tích tắc, mặt mày xinh đẹp trong suốt liền nổi mị sắc, giai nhân thanh tú đảo mắt đã thành tuyệt thế yêu cơ.

Hàn Tuyết thừa dịp Hàn Chiến không chuẩn bị, đẩy tay hắn vụt đứng lên, côn thịt tráng kiện trượt ra từ huyệt nhỏ, kéo theo một tơ dịch trong suốt.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Lúc Hàn Chiến phản ứng kịp thì Hàn Tuyết đã quay người sang.

Nhìn chằm chằm mắt Hàn Chiến, Hàn Tuyết mị hoặc cười, tựa như nữ vương cao ngạo, đem hai tay tự mơn trớn cơ thể của mình, một tay giữ lấy một bên nhũ hoa, một tay chậm rãi trượt đi xuống, xuyên qua giữa hai đùi tuyết trắng. Hàn Chiến ngay lập tức liền không chế trụ nổi mắt mình nữa, theo sát cánh tay nhỏ bé nõn nà như không xương, lướt qua bụng quang khiết, từ từ đến gần phiến cỏ đen kia. Nhìn nàng đầu hơi cúi xuống, nửa quỳ giữa hai chân mình, Hàn Chiến nhất thời chỉ cảm thấy cổ họng phi thường khô rát, vội vàng nuốt nước miếng mấy cái.

“Sao vậy? Chàng trông như rất khẩn trương?” Dán lên lỗ tai Hàn Chiến thở khẽ nói, nghe được hô hấp của hắn đột nhiên không yên, thấy Hàn Chiến khẩn trương không dám ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay nắm chặt thành ghế, Hàn Tuyết đắc ý cười tà một tiếng. Tay nhỏ bé mềm mại không xương phủ lấy cánh tay cứng nhắc tựa sắt thép, Hàn Tuyết cố ý nhìn Hàn Chiến chăm chú, chậm rãi nhấc chân, vòng qua một bên bắp đùi Hàn Chiến, rồi lại nâng một chân khác, vòng qua bên còn lại. Thân thể từ từ ngồi xuống, cơ hồ như muốn đụng tới đại nhục bổng ướt nhẹp dính đầy ái dịch kia.

“Tuyết Nhi -----, nàng là đang đùa với lửa đấy.” Hàn Chiến liều mạng đè nén ý nghĩ xúc động muốn áp đảo người trước mặt, cố gắng tự nhủ thầm, chờ một chút ----- Tuyết Nhi cần chút thời gian tiêu thực. Lồng ngực kịch liệt phập phồng, Hàn Chiến nặng nề thở dốc, ánh mắt không có cách nào dời khỏi nụ hoa nho nhỏ đung đưa trước mặt.

Cố ý đứng thẳng người, đem một bên nhũ hoa đưa đến bên miệng Hàn Chiến, như cố tình lại như vô tình cọ qua môi hắn, lúc hắn mở miệng hoặc duỗi lưỡi muốn liếm lại dời đi. “Thích ngực ta sao?”

Hàn Chiến khó khăn nuốt một ngụm nước miếng hồi đáp, lưỡi liếm lấy môi, mắt như rực lửa.

Hai tay Hàn Tuyết vuốt ve lồng ngực cứng rắn của hắn, thì thầm nói: “Ta cũng thích nha, chàng không biết đâu, mỗi khi chàng dùng sức hấp đều giống như hút ra cả linh hồn của ta.” Thân người hạ thấp nằm rạp xuống, lưỡi cố ý liếm liếm vành tai Hàn Chiến, “Mỗi lần bị chàng khẽ hấp, tâm ta cũng mềm nhũn.” Tay nhỏ bé kéo lấy một bên đại thủ Hàn Chiến, đem nó chuyển tới trên ngực mình, kiều mị chu môi nói: “Không tin, chàng sờ đi.”

Nha đầu này căn bản là cố ý! Hàn Chiến cắn chặt răng, vô lực phản kháng mà cũng không muốn phản kháng, có trời mới biết, cái loại hành hạ ngọt ngào này, hắn có cầu bao nhiêu cũng không được. Hắn vẫn tin chắc phải đắng trước mới có ngọt sau, hiện tại thân thể đau đớn, chẳng qua vì một lần nếm thử mỹ vị, cũng nên trả giá cao chút xíu mà thôi.

Hàn Tuyết đang vì chỉnh được Hàn Chiến mà đắc ý không dứt, lại nhìn thấy đôi mắt như muốn nhỏ máu của hắn mà giật mình, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, hình như chơi hơi quá đà rồi, hắn lo lắng cho thân thể của mình, mình lại chơi hắn như vậy. Lúc này, Hàn Tuyết đã hoàn toàn quên cơn giận bị Hàn Chiến đánh lén lúc nãy.

“Chiến. . . . . .” Khẽ rên một tiếng, Hàn Tuyết động thân đem bầu ngực đưa đến bên môi Hàn Chiến, vì kiên nhẫn của hắn mà trong lòng thấy đau, chẳng còn nhớ gì về đem qua bị Hàn Chiến quẫn bách đưa đẩy đến chóng mặt.

Hàn Chiến nhắm mắt, che lại nụ cười không kiềm chế được bên trong, khoe miệng giương cao, ngậm lấy một bên nụ hoa hương vị ngọt ngào, dùng sức cuốn mút, ngay lập tức khiến cho thân thể người trước mặt mềm nhũn. Thấy vậy, nụ cười trong mắt Hàn Chiến càng tăng, thì ra là nàng nhạy cảm như vậy, hơn nữa, nàng nói là thích mà, ha ha.

“Ân. . . . . Nha . . . . .” Hai tay Hàn Tuyết lồng qua tóc Hàn Chiến, thật chặt nắm thành quyền, hô hấp cũng mang theo run rẩy, “Đừng hút như vậy, ân nha, . . . . . .”

Hàn Chiến hơi nghiêng nghiêng đầu, đổi sang ngậm đầu vú bên kia vào miệng, mơ hồ dẫn dụ, “Ngồi. . . . . .Để cho ta . . . ân. . . . . . Đi vào. . . . . .” Ôm lấy lưng Hàn Tuyết, tiếp tục dùng kĩ xảo khẽ hấp mút.

“Nha. . . . . .” Hàn Tuyết đùi mềm nhũn ngồi xuống, vừa đúng đè trên đại nhục bổng nóng rực. Nam căn thô to dán chặt lấy hoa huyệt, nóng bỏng rung động đến tận trong tâm Hàn Tuyết. Hơi nhấc thân người, cọ cọ đỉnh nam căn, dính sát chân Hàn Chiến, để cho đại gia khỏa vẫn chăm chú chờ đợi kéo dài miệng huyệt từ từ chen vào trong cơ thể mình.

Hàn Chiến nằm bất động cố gắng tự đè nén, mặc cho Hàn Tuyết chủ động hết thảy, chẳng qua một bàn tay ép chặt lưng Hàn Tuyết cùng một tay khác đang liều mạng nhào nặn nhũ hoa, trong khi miệng ra sức bú mút đã tiết lộ ra tâm tình hắn lúc này có bao nhiêu kích động.

Trên ngực truyền tới tê dại làm cho Hàn Tuyết càng cảm thấy bụng dưới trống không, mông đẹp dịch về trước, để cho nam căn thô nóng lấp đầy chính mình, cho đến khi thực căng trướng, mới phát giác sinh mệnh mình dường như cũng viên mãn.

Vì phối hợp với liếm mút từ Hàn Chiến, Hàn Tuyết chỉ có thể từ từ di động mông ngọc, làm cho hoa huyệt phun ra nuốt vào vật nóng kia, khi âm thầm phủ lấy vật nóng mài mài, loại cảm giác đó thật là tuyệt không thể tả. Một chút lại một chút hạ xuống, tốc độ chậm chạp như vậy đã không thể làm Hàn Tuyết thỏa mãn, nàng nâng người lên, tốc độ di động trước sau từ từ nhanh dần, khoái cảm kịch liệt vọt tới, bắp thịt ở mông cũng đều không kiềm chế được mà cứng nhắc.

Đã tới cao trào ư? Lần này sao lại nhanh như vậy? Lực đạo kẹp chặt của hoa huyệt khiến cho Hàn Chiến có chút giật mình, chẳng lẽ là bởi. . . . .? Vừa nghĩ tới liền buông lỏng ngậm mút đầu vú, lấy tay thay thể tiếp tục vuốt ve chúng, Hàn Chiến dựa lưng vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn kĩ biểu tình biến hóa của Hàn Tuyết.

Hai tay Hàn Tuyết từ trên đầu Hàn Chiến trượt xuống, chống trên ngực hắn, rất nhanh nàng liền phát hiện ra tư thế như vậy có thể giúp cho mông nhanh chóng di động, theo khoái cảm dần tích lũy, Hàn Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, chỉ dùng lực động mông, làm cho bản thân càng lấy thêm được nhiều khoái cảm.

Vì muốn cho hoa huyệt Hàn Tuyết càng phun ra nuốt vào dễ dàng hơn, Hàn Chiến giang rộng hai chân thật lớn, để côn thịt giữa háng càng cao cao dựng khởi. Nhìn chăm chăm cây gậy của mình bị thân thể Hàn Tuyết lần lượt nuốt vào rồi lại trượt ra, Hàn Chiến nheo mắt, con ngươi đen láy như màu mực.

Nhục huyệt đè ép càng ngày càng gấp, đang lúc Hàn Tuyết sắp lên đến đỉnh thì Hàn Chiến lại nhấc tay chống lấy eo nàng, mang côn thịt từ huyệt đạo ướt át của nàng trượt ra ngoài.

“A-----,” Hàn Tuyết thất vọng khẽ kinh hô một tiếng, bất mãn trừng mắt nhìn Hàn Chiến lật mình không thuận, “Cho ta!”

“Được! Ta liền tới.” Hàn Chiến đem hai chân Hàn Tuyết vòng bên hông, đổi sang một tư thế mới, khiến cho dục bổng đặt trên miệng huyệt, dùng lực ngay ngắn tiến vào, dưới chân dời một cái, xoay người ngã xuống cạnh cửa sổ quý phi, vẫn để cho Hàn Tuyết cưỡi trên người, hai chân khẽ chống, mông phủ lên trên, nâng Hàn Tuyết cao ngất lên, rồi lại nặng nề rơi xuống ngồi trở lại trên bụng hắn, côn thịt như lưỡi kiếm sắc bén cắm vào chỗ sâu trong thân thể Hàn Tuyết, thỏ ngọc trước ngực nàng cũng theo đó mà nhảy về phía trước không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.