Ads
Bàn tay to lớn mang theo linh xảo mơn trớn trên vạt áo
Hàn Tuyết, cánh áo tinh xảo liền vô lực rủ xuống hai bên thân người, lộ ra da
thịt trắng mịn che phủ phía dưới, cũng phơi bày toàn bộ cặp tuyết đồi bao trọn
dưới cái yếm đỏ rực.
Trầm hôn nóng bỏng rời khỏi môi đỏ mọng mê người kéo
dài đến dưới cằm Hàn Tuyết, một đường hôn qua cổ mảnh khảnh, phủ lấy cái yếm
che chở tuyết đồi, Hàn Chiến dán lên hai khỏa mềm mại kia hít một hơi thật sâu,
hương trầm ấm áp xuyên thẳng thấu tận tim, làm cho dục hỏa thiêu đốt dưới thân
càng dữ dội hơn.
Trước ngực truyền tới đau đớn nhè nhẹ, khiến trong đầu
Hàn Tuyết nhất thời có một tia tỉnh táo, mở mắt liền thấy Hàn Chiến đang trực
tiếp qua lớp yếm gặm cắn nhũ thịt nàng, bàn tay vòng bên hông vuốt ve mông đẹp,
một bàn tay khác phủ trên lưng nàng nóng hừng hực, cả người do vậy mà càng thêm
khô nóng.
“Đừng. . . . . . . Nơi này là đại sảnh, không thể ở
chỗ này.” Hàn Tuyết vội vàng đẩy đầu người đang chôn trước ngực nàng ra.
Hàn Chiến nâng cặp mắt phủ mờ tình dục, buồn bã lại
mang theo vô vàn yêu mị nhìn Hàn Tuyết, “Trở về phòng?”
“Không được, lát nữa còn có việc phải làm.” Hàn Tuyết
vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ mặt Hàn Chiến, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan nào,
chờ xong chuyện này, chàng muốn thế nào đều tùy chàng định đoạt, được không?”
Hừ, chuyện này xong, nàng lại còn không xen vào vô số
nhàn sự nữa sao? Hàn Chiến oán thầm trong lòng, căn bản không tin chiêu thoát
thân mềm mỏng kia của Hàn Tuyết. Thân thể to lớn của hắn dán chặt lấy nàng, nhè
nhẹ ma xát phát ra vô vàn ám hiệu
Côn thịt cứng rắn nóng bỏng cọ cọ qua lại trên bụng,
làm cho Hàn Tuyết không khỏi hít một ngụm lãnh khí, lời nói vừa cất lên không
khỏi có chút vấp váp, “Chàng chàng chàng. . . . . . Sao lại vậy. . . . . . Cái
đó. . . . . .”
Hàn Chiến vô cùng u oán liến nhìn nàng một cái, không
vui nói: “Nàng cũng không nhớ nổi nàng đã lạnh nhạt ta bao lâu?”
Hàn Tuyết nhất thời há hốc cứng lưỡi không nói nên
lời, không biết có phải bởi cảm giác có lỗi của nàng hay không, mà vật đỉnh đưa
trên bụng kia giống như so với trước còn lớn hơn rất nhiều. Người ta thường
nói: Tiểu biệt thắng tân hôn, Hàn Chiến trong chuyện đó vốn là khác với người
thường, nếu kia là “thắng”, thì liệu lần này có như lần trước trên lưng ngựa mà
biến thành “thảm thiết”?
(Tiểu biệt thắng tân hôn chỉ vợ chống lâu ngày gặp
lại còn “mãnh liệt” hơn đêm tân hôn =w=)
Vừa nghĩ tới hôm đó theo bước chạy của ngựa, côn thịt
nhanh chóng ở trong cơ thể nàng ra vào, mỗi lần tiến tới đều như muốn đâm
thủng, tiểu huyệt như có nhiệt lưu xông ra, trong lúc này, nhất thời hoa huyệt
cảm giác hư không vô cùng, còn khẽ đau đớn, thân thể Hàn Tuyết không khỏi cứng
đờ, vội vàng nói: “Ách, cái đó. . . . . . Ta còn muốn xử lí thật tốt chuyện
Khánh cung, ta luôn cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, bất quá nhất thời
không tra ra manh mối.”
Hàn Chiến chưa thỏa mãn dục vọng vừa cố gắng khiêu
khích khắp người Hàn Tuyết, vừa dụng hết sức mị hoặc dẫn dụ: “Cho ta. . . . . .
Ta liền nói cho nàng chuyện đó.”
“Chàng biết chuyện đó rồi?” Ánh mắt Hàn Tuyết sáng
ngời lên, vội vàng nói: “Mau nói cho ta biết.”
“Cho ta. . . . . . Ta muốn. . . . . .” Hàn Chiến lẩm
bẩm làm nũng, càng ôm sát Hàn Tuyết dính vào trên người mình, giữa hai người
không chút kẽ hở, cự thiết kiên đĩnh cầu hoan, không ngừng cọ xát bụng mềm mại
của nàng, lồng ngực cứng rắn càng thêm áp chặt lấy hai khỏa mềm mại, ma xát qua
một lớp bông vải.
Ai —– cái người này khi nào thì từ một tảng băng lại
biến thành yêu nghiệt vậy? Hàn Tuyết bị cọ cả người nóng ran không ngừng, lại
bởi vì có chuyện trong lòng nên chẳng chịu chút ảnh hưởng, tay nhỏ bé đẩy hai
cánh tay Hàn Chiến ra, “Đừng làm loạn, mau mau nói cho ta biết.”
Hàn Chiến chợt cảm thấy vô cùng thất bại, “Tiểu nha
đầu lòng dạ sắt đá, ta đã làm đến như vậy mà nảng chẳng đáp lại gì cả!”
“Trong lòng người ta còn có chuyện chưa rõ nha, chàng
mau nói cho người ta, chớ có câu dẫn ta.” Hàn Tuyết vội vàng từ trong ngực Hàn
Chiến nhảy lên, nhảy, nhảy, làm Hàn Chiến thiếu chút nữa không chịu nổi.
“A, đáng chết, chớ lộn xộn!” Còn cử động nữa hắn sợ
mình sẽ trực tiếp xé bỏ lớp vải chướng mắt kia, rồi đem nha đầu không biết sống
chết này đè xuống tại chỗ mất.
Cảm giác thấy bắp thịt Hàn Chiến cứng ngắc, Hàn Tuyết
cũng thức được mình làm được cái chuyện tốt gì, lặng lẽ cười xin lỗi mấy
tiếng, “Ngượng quá, ta không cố ý.”
Hàn Chiến chán trường nhìn Hàn Tuyết một cái, ôm thân
thể an phận của nàng, hít sâu từng hồi, cố hết sức áp chế dục vọng đang bên bờ
phát tác.
. . . . . . . . . . . . .
Chẳng qua là một lúc lâu sau, Hàn Tuyết không hiểu gì
liếc trộm người mình đang dựa vai vào, “Còn chưa khỏe sao?”
Trán Hàn Chiến nổi đầy gân xanh, dục vọng thân dưới
trướng đau vô cùng, làm cho toàn thân hắn đều nhè nhẹ run, Hàn Tuyết cái tiểu
nha đầu này còn hỏi một câu như thế, làm cho hắn vừa buồn bực lại vừa phải chịu
đựng, chẳng qua là dục vọng kia giống như lửa đốt, đã bộc phát là khó lòng thu
hồi, lúc này hắn cố đến mấy cũng không kiềm chế được, trong lòng tràn đầy ảo
não chỉ nghĩ đến thân thể ấm áp tuyệt đẹp bao dưới tầng tầng vải mặc của Hàn
Tuyết, cơ hồ là cố gắng qua kẽ răng phun ra được mấy chữ, “Không được,
ta-nhịn-không-được.”