Ads
Chuyện gì lại có thể khiến cho một hoàng đế cùng hai
vị Vương gia nghe được mà trợn mắt há mồm? Đán án là: Nghe được Hàn Tuyết nói
muốn cùng Khách quốc hợp tác, chia đôi Long Dược quốc.
Hoàng Phủ Hạo Thiên đầu có chút choáng váng, nhìn
chòng chọc Hàn Chiến nói: “Chủ ý này không phải là do ngươi nghĩ ra chứ?”
“Hoàng đế ca ca, huynh là đang có ý gì, chẳng lẽ cả
ta mà cũng không thể nghĩ ra được chủ ý tốt như vậy ư?” Hàn Tuyết khó chịu
chống nạnh trừng mắt nhìn hắn.
“Ách,” Hoàng Phủ Hạo Thiên liếc nhìn Hàn Chiến đứng
phía sau Hàn Tuyết một cái, trong lòng kêu than, ta đâu có biết a, ai kêu nam
nhân ở sau ngươi tâm kế sâu xa như thế, mà che giấu giỏi nhất cũng là hắn, ta
đây chẳng qua là phản xạ có điều kiện thôi. Nhưng mở miệng lại là nhìn cả hai
phía cùng lúc nói: “Sao thế được, Tuyết Nhi nhà chúng ta là đệ nhất thông tuệ,
dĩ nhiên là có thể nghĩ ra được chủ ý tốt như vậy.” Còn người phía sau này biết
đáp sao đây, thật là. . . . ., gấp rút nháy mắt với hai đệ đệ. Dạo này làm một
thân hoàng đế cũng không quá dễ dàng mà, ngay cả lời thật lòng cũng không được
nói lung tung, phải biết dụ dỗ, không thể đắc tội người đó, hoàng đế hắn đúng
là có nhiều ủy khuất a.
“Hoàng đế ca ca bớt lời chút, mấy vị ca ca trước hết
cứ nghe ta nói đã.” Mới nói mấy câu mà trời đã tối rồi. Vì không muốn làm chậm
trễ thêm thời gian của hoàng đế ca ca nữa, Hàn Tuyết nói tóm gọn, đem tất cả ý
tưởng cùng kế hoạch của mình nhất nhất nói cho Hoàng Phủ Hạo Thiên, Hoàng Phủ
Cảnh Thiên cùng Hoàng Phủ Phượng Thiên nghe, thẳng cho đến khi thấy hai mắt
Hoàng Phủ Hạo Thiên sáng rực như sao, cằm Hoàng Phủ Phượng Thiên thiếu chút nữa
là muốn rớt xuống, mỗi Hoàng Phủ Cảnh Thiên là xem ra còn giữ được bình tĩnh,
chỉ thấy hắn lẳng lặng uống trà coi như không có chuyện gì xảy ra, ngoài miệng
vẫn giữ lấy một tia cười.
Bọn họ lập tức phân tích tình hình các quốc gia, bốn
nước cùng liên hợp tấn công Bích Lạc là tình huống không thể nào xảy đến, chẳng
qua là không nghĩ tới Hàn Tuyết lại có ý tưởng muốn mượn lòng thâu tóm của
Khánh quốc đối với Long Dược quốc, nhân cơ hội này cùng Khánh Quốc phân chia
Long Dược. Việc này mà thành công, thiên hạ rộng lớn chắc chắn sẽ mang một cảnh
tượng mới, năm nước cùng tồn tại sẽ đổi lại thành bốn nước, nhưng nếu không chu
toàn, cuối cùng có thể xuất hiện cục diện Bích Lạc một mình gánh chịu. Kế này,
thật khiến ba ngươi không thể không sợ hãi cùng kinh ngạc mà thầm than.
“Kế này vốn là không có chỗ chê trách, nhưng Tuyết Nhi
muội đã từng nghĩ tới, nếu như Khánh Vương không đáp ứng hợp tác, ngược lại đem
việc này thông cáo cho ba nước kia thì sao?” Hoàng Phủ Cảnh Thiên đặt ly trà
xuống, mở ngọc phiến nhẹ nhàng phe phẩy, khép hờ mắt không nhìn Hàn Tuyết, mà
nhìn Hàn Chiến phía sau lưng nàng. Lấy thế lực bố trí trong dân gian của Hàn
Tuyết mà nói, nghĩ ra chút diệu kế như vậy, cũng không có gì kì quái, chẳng qua
là nam nhân kia có chiếm vị trí gì trong việc này. Đối với chuyện quốc gia đại
sự, Hoàng Phủ Cảnh Thiên nắm chắc đến hơn phân nửa Hàn Tuyết có thể nêu lên kế
sách như vậy, hắn đối với điều này cũng chẳng có gì lo lắng, bất quá, hắn lại
lo lắng về nam nhân kia.
“Hắn sẽ đáp ứng.” Hàn Chiến thay Hàn Tuyết lên tiếng
đáp lời trước, lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Cảnh Thiên, khóe miệng hắn hơi thoáng
khơi lên một nét cười châm chọc, Hoàng Phủ gia thiếu nợ hắn bao nhiêu mạng
người, trong lòng hắn tất biết rõ ràng, nếu như hắn muốn báo thù thì trong cung
này ai cũng trốn không thoát, căn bản không cần dùng tới tâm kế đùa giỡn làm
gì, phải biết, đối với lực lượng hùng hậu ở trước mặt, tâm kế chỉ là phí công.
Bọn họ có tin hay không hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cần Tuyết Nhi của hắn tin
là đủ rồi.
“A?” Hoàng Phủ Hạo Thiên đối với gương mặt lạnh của
Hàn Chiến chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, chuyển sang Hàn Tuyết cười nói: “Tuyết Nhi có
thể giải thích giúp hoàng huynh được không?”
Đều để vào trong mắt tình cảnh mấy nam nhân âm thầm
hung hiểm kia, Hàn Tuyết mím môi cười một tiếng nói: “Tuyết Nhi bất tài, có vài
người thủ hạ ở mấy quốc gia này làm ăn cũng không tệ, nếu như Khánh Vương không
đáp ứng, Khánh quốc kia sẽ xảy ra một trận phiền toái không nhỏ, đến lúc đó
chúng ta quay đầu cùng Long Dược hợp tác cũng đều như nhau.”
“Nếu Long Dược cũng không hợp tác thì sao? Hay là
Khánh quốc cùng Long Dược quốc liên hiệp tiến công Bích Lạc ta, lúc đó phải xử
trí như thế nào?” Hoàng Phủ Phượng Thiên trầm giọng hỏi, lấy trí tuệ của Hàn
Tuyết, hẳn là đã nghĩ tới mọi tình huống có thể xảy ra, cũng hẳn là có phương
pháp kiềm chế các quốc gia khác, hắn tuy biết rằng thế lực trong dân gian của
Hàn Tuyết là khá lớn, lại không ngờ có thể đến mức ảnh hưởng tới cả nền tảng
lập quốc mấy nước kia. Thân là con cháu hoàng tộc, ngay từ nhỏ bọn hắn đã được
giáo dục theo tư tưởng đế vương, hiểu sâu sắc đạo lí, “Kiếm có hai lưỡi, chưa
đả thương người mình đã bị thương.” Thế lực Tuyết Nhi đã lên tới mức độ bọn họ
không thể nắm trong tay, nếu có một ngày, nàng sinh dị tâm, như vậy. . . . . .
Nghĩ đến chỗ này, Hoàng Phủ Phượng Thiên không vết tích liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo
Thiên một cái.
“Ha ha, được, kế sach Tuyết Nhi đề ra lần này rất tốt,
ha ha ha -----” Hoàng Phủ Hạo Thiên ngược lại nghe xong long tâm lại cực kì vui
thích. Chiêu này thực quá độc ác, mặc dù không biết thế lực Hàn Tuyết bố trí ở
Khánh quốc ra sao, nhưng kế này vừa xuất ra liền ép buộc Khánh vương không thể
không hợp tác, bằng không chỉ có thể
rước lấy số mạng nước mất nhà tan. Hơn nữa hắn dám đánh cuộc, Tuyết Nhi nhất
định có sắp xếp tương tự ở Long Dược quốc. Tính tới tình huống xấu nhất, Long
Dược cùng Khánh quốc hai nước liên thủ cùng tấn công Bính Lạc, e rằng cà hai
đều sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ. Đến lúc đó, liên hợp với hai nước Kim Sa,
Bắc Băng là đã có thể thừa dịp cháy nhà đi hôi của, đoạt lấy nửa giang sơn của
bọn họ.
Sau khi đã nghĩ thông suốt hết thảy, Hoàng Phủ Hạo
Thiên không thể không đối với Hàn Tuyết giương ngón tay cái. “Chuyện này liền
theo kế của Tuyết Nhi mà làm, Cảnh Thiên, Phượng Thiên, các người cũng chuẩn bị
một chút.” Không ngừng đưa mắt gia hiệu trấn an hai huynh đệ xong mới hướng Hàn
Tuyết hỏi: “Các người định khi nào thì xuất phát đi Khánh quốc?”
“Hai ngày nữa đi, đường xá xa xôi, trên đường ta còn
phải bố trí một chút, Quốc thư cùng tùy tùng đi theo phiền hoàng đế ca ca mau
chóng chuẩn bị tốt.” Thấy chuyện đã bàn xong, Hàn Tuyết nhảy xuống khỏi ghế, cúi
chào Hoàng Phủ Hạo Thiên một cái liền tính rời đi. Nàng sợ nếu còn không đi,
Hàn Chiến sẽ muốn trở mặt, suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Cảnh Thiên cùng Hoàng
Phủ Phượng Thiên, nàng không phải là không biết, chẳng qua là chỉ cần Hoàng Phủ
Hạo Thiên tin nàng một ngày, nàng sẽ tận tâm vì hắn, bởi một khoảng thiên hạ
này, cũng đành hao tổn một phen tâm lực.
“Cũng tốt,” Hoàng Phủ Hạo Thiên gật đầu một cái, xoay
người nhấn mấy lượt bức tường phía sau lưng, từ trong góc tường liền xuất ra
một ngăn ngầm, Hoàng Phủ Hạo Thiên lấy ra một hộp gấm trong hốc tối đưa cho Hàn
Tuyết, “Trong hộp này là danh sách cùng lệnh bài điều khiển quân đội ngầm đóng
tại Khánh quốc cùng Long Dược quốc, trong chuyến này muội có thể tự do điều
động.”
“Hoàng thượng!” Hoàng Phủ Phượng Thiên nghe vậy kinh
hãi nhảy lên, thấy mọi người đều dời tầm mắt về phía hắn mới giật mình thất
thố, vội che giấu trầm giọng nói: “Chuyện này liên quan đến sự tình trọng đại,
hoàng thượng sao không cùng các đại thần bàn luận trước?”
“Hừ hừ,” Hàn Chiến âm lãnh hừ lạnh hai tiếng, hướng
Hàn Tuyết nói: “Đã bảo nàng là đừng có lo chuyện không đâu, nàng lại không
nghe, bây giờ đã nhìn ra rồi chứ, không bằng chúng ta rời khỏi nơi này, mặc kệ
sự đời ta cùng nàng ngao du trời nam đất bắc.”
“Hàn Chiến!” Hàn Tuyết trách cứ nhìn Hàn Chiến một
cái, bất đắc dĩ trông thấy trong mắt hắn mang theo tức giận, liền đưa tay nắm
chặt bàn tay đã khép lại thành quyền kia, yên lặng an ủi.
“Không cần bàn nữa, chuyện này cứ quyết định như thế
đi, trẫm tin tưởng vào năng lực của Tuyết Nhi và Hàn Chiến, chắc chắn có thể
làm tốt chuyện này.” Hoàng Phủ Hạo Thiên bỏ qua lời dị nghị, hào sảng nói, khí
phách trừng Hoàng Phủ Cảnh Thiên một cái, lại nhìn chòng chọc Hoàng Phủ Phượng
Thiên, cả người không chút tiếng động tỏa ra uy thế, ép cho Hoàng Phủ Phượng
Thiên không dám nhìn thẳng vào mắt mình, chắp tay lui sang một bên.
Hoàng Phủ Cảnh Thiên sau khi trầm mặc một chút liền
bật cười lớn, hướng Hàn Tuyết nói: “Tuyết Nhi, lần này đi sứ Khánh quốc, đoạn
đường này đường xá xa xôi, trước tiên muội phải chuẩn bị ít hành trang đi, Phú
Quý lâu của muội, sợ là cũng nên an bài một chút mời được.”
“Cảnh Thiên ca ca!” Hàn Tuyết cảm động khẽ gọi một
tiếng.
“Đi đi.” Hoàng Phủ Cảnh Thiên ôn nhu nói, một bên
không chút dấu vết liếc nhìn Hàn Chiến một cái, hắn thì lại không lo Hàn Tuyết
có dị tâm, tâm tư Hàn Tuyết đơn giản minh bạch, vừa nhìn liền rõ. Hắn nhìn
không ra chính là vị con trai độc nhất của Úy Trì Đại tướng quân năm xưa, bây
giờ là Úy Trì Hầu gia này, Úy Trì một nhà bởi vì tư tâm của phụ hoàng mà chỉ
còn lại một người là hắn, trong lòng hắn, liệu có thực sự không oán cũng không
hận? Hắn có giống như hắn biểu lộ ra ngoài, không yêu quyền vị, chỉ yêu Hàn
Tuyết? Hắn nhìn không ra, thật là nhìn không ra. Nhưng nếu hoàng thượng tin
tưởng Hàn Chiến, vậy hắn cũng không thể nói gì hơn.
Hàn Tuyết cảm kích cười ngọt ngào với hắn, ôm hộp gấm
Hoàng Phủ Hạo Thiên cho nàng, hướng ba người nhẹ nhàng khẽ cúi chào: “Tuyết Nhi
xin cáo lui trước, cũng cầu hai vị ca ca trong chuyến đi Bắc Băng cùng Kim Sa
này có thể thuận buồm xuôi gió, lát nữa Tuyết Nhi sẽ viết một lá thư, Cảnh
Thiên ca ca giúp Tuyết Nhi mang cho Bắc Băng Vương, chắc có thể giúp Cảnh
Thiên ca ca một tay.”
“Được.” Hoàng Phủ Cảnh Thiên nhã nhặn cười nhạt gật
đầu.
Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng ra dấu chuẩn cho hai người
rời đi, Hoàng Phủ Cảnh Thiên đối với hành động vô lễ xoay người rời khỏi của
Hàn Chiến cũng không nói gì, chỉ nhíu mày thật chặt.
Đợi cho hai người đi rồi, Hoàng Phủ Phượng Thiên mới
không chịu được nữa, vội đối Hoàng Phủ Hạo Thiên la lên: “Hoàng thượng, người
sao có thể đến cả quân đội ngầm cũng giao cho Hàn Tuyết, lỡ đâu vạn nhất. . . .
. .”
“Phượng Thiên!” Hoàng Phủ Cảnh Thiên không nhanh không
chậm nhắc một tiếng, ngăn không cho hắn nói thêm gì nữa, khép ngọc phiến trong
tay lại để trên bàn trà, Hoàng Phủ Cảnh Thiên nghiêm túc nói: “Giao người cho
Tuyết Nhi, ta lại không lo lắng, ta không yên lòng chính là Hàn Chiến, hoàng
thượng thật sự cho rằng Hàn Chiến vô hại sao?”
Hoàng Phủ Hạo Thiên khẳng đinh gật gật đầu với Hoàng
Phủ Cảnh Thiên nói: “Khẳng định, nhị đệ có biết võ công Hàn Chiến đã luyện tới
trình độ nào rồi không?”
Nhìn gương mặt trầm tư của Hoàng Phủ Cảnh Thiên cùng
ánh mắt nghi vấn của Hoàng Phủ Phượng Thiên, Hoàng Phủ Hạo Thiên trầm giọng
tuyên bố đáp án: “Nếu như hắn muốn huyết tẩy hoàng cung Bích Lạc chúng ta, thì
tất cả thị vệ, ám vệ, hơn nữa, cả ba vạn Ngự lâm Quân trong cung này, cũng
không ai ngăn cản được hắn.”
Hoàng Phủ Phượng Thiên sợ hãi ngã ngồi trên ghế dựa,
kinh nghi không dứt nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên, nhất thời hoang mang lo sợ lẩm
bẩm nói: “Nếu Hàn Chiến đã có võ công cao thâm khó lường như vậy, hơn nữa lại
có thế lực của Hàn Tuyết trong tay, khác nào như hổ thêm cánh?”
“Tam đệ còn chưa nghe rõ ý tứ của hoàng thượng sao?”
Trong mắt Hoàng Phủ Cảnh Thiên thoáng hiện một nét ý nghĩ thông suốt nhẹ nhõm
cũng thoải mái. “Tam đệ liệu từng nghĩ tới, nếu Hàn Chiến đã có thần công xuất
thần nhập hóa như thế trong người, hắn mà muốn động thủ giết hại huynh đệ chúng
ta, thì sao đến này vẫn chưa động thủ?”
“Ý nhị ca là?”
“Hắn thật sự đã buông hận.” Hoàng Phủ Hạo Thiên than
nhẹ một tiếng, gác tay nhìn hai người đệ đệ nói: “Hoặc là lúc trước hắn tiếp
cận Hàn Tuyết thực sự là có ý muốn báo thù, nhưng cho đến này, chắc hẳn là đã
buông tay.”
Nhìn hai đệ đệ cùng lâm vào trầm mặc, Hoàng Phủ Hạo
Thiên tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Là trẫm cùng phụ hoàng hổ thẹn với Uất Trì gia,
cho nên trẫm muốn vì hắn mà bù đắp, đem Hàn Tuyết gả cho hắn, lần này sẽ để Hàn
Chiến lấy tên Úy Trì Hầu gia, cùng Hàn Tuyết đi sứ Khánh quốc, chúc thọ Khánh
Vương.”
“Hoàng thượng cao minh, Tuyết Nhi tuy là công chúa,
nhưng dù sao cũng là nghĩa nữ, không phải xuất thân hoàng tộc, nay có Úy Trì
Hầu gia theo bồi, cùng tiếp kiến sẽ không làm cho Khánh Vương cảm thấy bị hạ
thấp, cũng đồng thời không gây sự chú ý khiến người ta cảm thấy đường đột,
phương pháp này quả thực rất tốt.” Hoàng Phủ Cảnh Thiên phân tích nói.
“Hoàng thượng, nhị ca, các người đều không cảm thấy
thế lực của Hàn Tuyết quá lớn sao?” Hoàng Phủ Phượng Thiên có chút lo lắng nói,
sao bọn họ lại không thèm để ý tới chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng vậy?
Thật là hại chết người ta mà.
“Tam đệ chớ vội, chuyện này hoàng thượng đã sớm sáng
tỏ rồi, mà lấy tính tình của Tuyết Nhi, người cũng đã hiểu rõ, chớ lo.” Hoàng
Phủ Cảnh Thiên mỉm cười an ủi Hoàng Phủ Phượng Thiên nói.
Nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên cùng Hoàng Phủ Cảnh Thiên
cùng mang một bộ dạng như đã tính trước hết, không phải là uống trà thì cũng là
phe phẩy cây quạt, Hoàng Phủ Phượng Thiên gấp đến độ vò đầu, “ Bởi vì cái gọi
là lòng người khó dò, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu lỡ có một ngày. .
. . .”
Hoàng Phủ Hạo Thiên cười cười lắc đầu nói: “Tam đệ, sẽ
không có ngày đó đâu.”
Hoàng Phủ Cảnh Thiên cũng đồng tình hướng Hoàng Phủ
Hạo Thiên gật đầu khẳng định một cái.
Hoàng Phủ Phượng Thiên thấy vậy, đầy một bụng uất ức,
thật sự là hắn đa tâm quá sao