Ads
Tại phòng khách bài trí hết sức trang nhã ở
Phi Phượng các, Hoàng Phủ Hạo Thiên đang rất có kiên nhẫn ngồi chơi,
khóe miệng thậm chí mang theo hơi hơi điểm cong, động tác không ngừng
gõ nhẹ trên mặt bàn cùng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời
liền hơi nhíu nhíu chân mày kia cho thấy trong lòng hắn đã sắp không
nhịn được.
Bên trong phòng khách, cả đám tôi tớ tự động
mà an tĩnh tự xử lí, mười hai thị vệ cầm đầu bên trái, phía dưới
là đám nha đầu hầu hạ ở Phi Phượng các, bên phải đều là đám cung
hầu của Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Lúc này, mọi người đều là, mắt nhìn mũi, mũi
nhìn tâm, không dám thở lớn, chỉ sợ rủi ro chọc giận người đang ngồi
trên cao kia, vậy cũng chỉ có thể dùng một chữ “chết” mới giải
quyết được thôi.
Ngô Hữu Tường ngẩng đầu nhìn trời, theo đến bên
cạnh Hoàng Phủ Hạo Thiên khom người thấp giọng nói: “Hoàng thượng,
cũng sắp tới trưa rồi, người xem có muốn dùng cơm trưa ở đây? Hay là.
. . . . .”
Nhận được một cái thoáng nhìn lạnh như băng từ
Hoàng Phủ Hạo Thiên, Ngô Hữu Tường chưa nói xong lời đã liền tự động
câm nín.
Hoàng Phủ Hạo Thiên nặng nề nhíu lông mày,
nhàn nhạt nhìn về đám mười hai thị vệ sống lưng còn thẳng hơn cương
thi kia, “Chủ tử các ngươi đều hay dậy trễ như vậy sao?”
“Bịch” một tiếng, mười hai người nhất tế vén
áo quỳ một chân xuống, thân là đội trưởng, Vương Chính Nghĩa cúi đầu
đáp lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa trước kia bình thường đều
là qua giờ Thìn mới dậy, bây giờ dù chỉ đứng dậy có một canh giờ,
cũng phải tùy thuộc vào hứng trí của Chiến đại nhân, thuộc hạ
ngoài đợi ra không có ý kiến gì khác.” Vương Chính Nghĩa vừa cẩn
thận đáp lời, vừa không nhịn được thầm chỉ trích trong bụng, ai bảo
hoàng thượng ăn no rỗi việc chạy tới Phi Phượng các chờ làm cái gì
chứ, lại còn không để cho bọn họ thông báo, an vị duy trì ngồi đợi.
Một nam một nữ người ta đóng cửa ở trong phòng, hăng hái là có thể
làm nhiều chuyện một chút, còn không hăng hái cũng có thể ôm nhau
ngủ ngon lành a, mà với tinh lực thể phách kia của Chiến đại nhân,
nếu như thực sự hăng hái thì dù ngươi có đợi đến ba ngày ba đêm cũng
không đợi được bọn họ ra khỏi của phòng. Giờ cũng sắp trưa rồi,
hoàng thượng Lão đại tức no không muốn ăn cơm, nhưng bọn họ còn rất
đói nha, ai kêu hắn từ sáng sớm đã tới, bữa sáng bọn họ mới nuốt
được hai miếng cháo liền phải chạy ra chầu bên cạnh hắn, tưởng làm
thuộc hạ như bọn họ dễ dàng lắm sao?
Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe xong lời này hỏa khí
liền dâng lên, “Phải nói, hai người này quả là to gan lớn mật, lúc ta
cùng nữ nhân lên giường thì các ngươi gọi thích khách tới bừa bãi,
lúc hai người đóng cửa trong phòng làm chuyện kia thì ta lại phải
ngồi chờ mãi ở đây à? Làm gì có chuyện tiện nghi thế được.”
“Ngươi, đi gọi bọn họ dậy.” Hoàng Phủ Hạo Thiên
giương một ngón tay, mặt Vương Chính Nghĩa nhất thời ỉu xìu.
Hắn đây là đã trêu ai ghẹo ai a? Đích thân hoàng
đế hạ lệnh, không đi chính là kháng mệnh, nói nhẹ thì chặt đầu,
nói nặng thì tru di cửu tộc, nhưng vạn nhất Chiến đại nhân cùng công
chúa đang làm cái gì gì đó, hắn đi mà còn không bị Chiến đại nhân
một chưởng vỗ bay à? Đi là chết, kháng mệnh còn chết nhanh hơn,
chẳng lẽ hôm này là ngày giỗ của Vương Chính Nghĩa hắn sao? Trong
lòng Vương Chính Nghĩa bất giác có chút bi thương, ‘quân muốn thần
chết, thần không thể không chết’, hữu khí vô lực đáp: “Dạ!” Một lần
nữa đón nhận ánh mắt đồng tình từ mọi người, hắn kéo lê từng bước
chân nặng trịch đi về hướng lâu các hậu diện.
Nhìn bộ dạng Vương Chính Nghĩa ủ rũ như hoàng
qua (dưa leo), Hoàng Phủ Hạo Thiên mới cảm thấy đầy bụng tức vơi đi một
chút, chỉnh người quả nhiên có thể khiến cho người ta vui vẻ, cũng
không thấy lạ vì sao mà nha đầu Hàn Tuyết kia lại rất lấy làm vui
vẻ đi gây áp lực cho người khác. Tâm tình tức tối đã tốt hơn một
chút, Hoàng Phủ Hạo Thiên lúc này mới cảm thấy đói bụng, thầm nghĩ
mình từ lúc rời giường chưa dùng qua hạt cơm nào, cũng đều tại hai
bọn quỷ ngỗ nghịch kia chọc tức, liền phân phó truyền lệnh, điều
này khiến cho Ngô Hữu Tường cực kì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi
thu xếp đồ ăn.
Lại nói Vương Chính Nghĩa vừa đi về phía lâu
các khuê phòng Hàn Tuyết, tâm tình vừa đi xuống bảy tám phần, người
nói ra chủ ý đi chỉnh hoàng thượng cũng không phải hắn, đều là do
một mình công chúa ý chí kiên định gây nên, hắn bất quá lại gặp vận
đen, công chúa còn chưa phải chịu phạt, sao đã liền xử hắn tội đồng
lõa rồi. Hắn làm thủ hạ chính là không dễ dàng nha, không phải chỉ
là một cái đội trưởng nho nhỏ sao? Không phải chỉ là cầm đầu ở bên
ngoài nghe lén hoàng thượng kiêm lên tiếng gây bừa bãi thôi à? Hắn sao
lại xui xẻo quá vậy?
Công phu Chiến đại nhân chính là không phải trò
đùa, ngươi nói, nếu là gõ cửa lúc hai người đang ôm nhau cùng ngủ
ngon vậy còn dễ nói chuyện, nếu là đúng lúc hai người đang bận rộn
làm cái chuyện kia, hắn chính là thủ hạ làm việc cho công chúa,
Chiến lại nhân lại còn không cậy ở gần mà ưu tiên đem hắn chỉnh chết
à?
Đang nghĩ ngợi, người đã đến phía dưới các lâu
của Hàn Tuyết, Vương Chính Nghĩa đi tới, cước bộ lại không tự chủ
lui về sau hai bước: Không được, an toàn là trên hết, cho dù là hoàng
thượng ra lệnh cũng phải bảo toàn tính mạng trước mới được. Vểnh
tai lắng nghe động tĩnh. . . Nghe không rõ? Vận khởi tất cả công lực
tới tai, nghe tiếp. . . . . .
Bên trong màn che mờ tối (có thể không mờ sao?
Che phủ phía ngoài là mười hai tầng màn lụa độ dày khác biệt đó!)
Hàn Tuyết mơ mơ màng màng cảm giác ngực mình đang có hai bàn tay
vuốt ve, mí mắt nặng nề nghẽ hé mở, cảm tưởng như trong mắt có một
mảnh sương mù, Hàn Chiến lại đang liếm mút trước ngực nàng, đáy
lòng bất đắc dĩ thở dài, người này có biết mệt mỏi không vậy?
Chẳng phải đêm qua đã làm tận bảy, tám lần à? Lực đạo mạnh mẽ
cùng thời gian lâu như vậy thật đúng là không phải bình thường, sau
mỗi lần làm đều là nàng lên đến cao triều liền hôn mê luôn, rồi lại
bị hắn đụng tỉnh. Nàng hiện tại toàn thân ngay cả đầu ngón tay cũng
không nhấc nổi, đành tùy hắn chèn ép thôi. Nghĩ vậy mí mắt liền
khép lại, liều mạng tiếp tục mơ màng.
Hàn Chiến tâm tình vui vẻ phủ nắn lấy cặp
ngọc nhũ Hàn Tuyết, thỉnh thoảng lại dùng miệng cắn mút, chơi đùa
thật là vui đến quên trời quên đất. Cả đêm thư sướng triền miên kết
hợp, khiến cho lòng hắn muôn phần vui vẻ, dù cho Hàn Tuyết đã mệt
mỏi vô lực mềm nhũn như vũng bùn cũng đã đủ thỏa mãn cả tâm trí
lẫn thân thể Hàn Chiến, mà thân thể hắn có thể đem lại vui thích
trí mạng cho người yêu, hắn cũng đồng thời hưởng thụ một loại hư
vinh chinh phục được thân thể nàng.
Đầu nhũ tiêm Hàn Tuyết luôn có mùi hương trầm
nhàn nhạt ngọt ngào làm cho người ta nghiện. Miệng đang cuốn lấy viên
trân châu trên ngực Hàn Tuyết, Hàn Chiến đột nhiên dừng động tác,
giúp Hàn Tuyết kéo một góc chăn đắp lại, liền mặc thêm hạ y cùng
nội y vào.
Thật sự không nghe được tiếng vang gì, Vương
Chính Nghĩa nhìn chung quanh một lần, nhặt một hòn đá nhỏ từ trên
mặt đất lên, giơ tay nhằm khung cửa sổ tầng trên mà ném, chỉ nghe khe
khẽ “Cạch” một tiếng,
Vương Chính Nghĩa liền ngửa đầu đứng ngóng, với võ công của Chiến
đại nhân, chỉ một âm thanh nhẹ vang này cũng đủ khiến cho hắn biết.
Quả nhiên không lạ, bất quá chỉ trong mấy cái nháy mắt, một góc cửa
sổ tử mộc bị đẩy ra từ bên trong, chính là một thân nội y trắng Hàn
Chiến.
Mắt thấy gương mặt lạnh như băng của Hàn Chiến,
mặc dù so với bình thường cũng không có gì bất đồng, bất quá Vương
Chính Nghĩa cũng không dám nhiều lời, nói thẳng một mạch rõ ràng:
“Chiến đại nhân, hoàng thượng tới, đã đợi cả một buổi sáng rồi.”
Trong mắt Hàn Chiến lóe lên vài tia thấu hiểu,
ngẩng đầu nhìn Vương Chính Nghĩa: “Biết.” Nói xong đóng cửa sổ.
Nhìn cửa sổ đóng kia, Vương Chính Nghĩa cực kì
thở phào nhẹ nhõm, nâng đầu định lau đi mồ hôi lạnh cứ tự động tuôn
ra thì cửa sổ vốn đóng lại bị đẩy ra, tay Vương Chính Nghĩa đang giơ
lên cũng liền đông cứng giữa không trung, miệng đang vểnh lên liền căng
cứng trông càng buồn cười.
Hàn Chiến âm lãnh thoáng nở một nụ cười, khóe
miệng khả nghi khẽ nhếch lên, “Nói cho hoàng đế, không cần chờ chúng
ta ăn cơm.” Nói xong liền biến mất sau cửa sổ khép kín.
Vương Chính Nghĩa khóe miệng co rút cứng ngắc,
nửa ngày mới tỉnh táo lại, ý của Chiến đại nhân không phải là để
cho hoàng thượng tiếp tục chờ chứ? Quả nhiên có gan, không hổ là
Chiến đại nhân, nhưng là tại sao lại muốn hắn đi truyền lời này a,
đây không phải là cố ý đi tìm chết sao? Vương Chính Nghĩa khóc không
ra nước mắt. . . . .