Ads
Trên thảo nguyên này cũng không chỉ có đơn độc một hai
con sói, nghĩ tới kết quả hai loại thuốc nhất tề phát tác, nghĩ đến cảnh tượng
hùng tráng hơn mấy trăm ngàn con sói đang điên cuống giao phối liền bỏ mình ngã
xuống đất, Hàn Tuyết mãnh liệt rùng mình một cái.
“Lạnh không?” Không đợi Hàn Tuyết trả lời, Hàn Chiến
đã tự cở áo, kéo áo choàng của Hàn Tuyết ra, đem nàng một thân trần trụi ôm
chặt trước ngực, giúp nàng đắp kín áo choàng.
Da thịt hai người cận kề, không khí nhất thời mập mờ,
Hàn Tuyết cảm giác da đầu mình run lên, hai luồn nhuyễn mịn đè ép trước ngực
Hàn Chiến cũng một trận tê dại, tiếp theo hai nụ hồng mai không tự chủ được
cũng dựng đứng cứng nhắc. Hàn Tuyết hô hấp tắc nghẹn, che lại lồng ngực đang
đập vang rung trời, khẩn trương rụt cổ một cái. Thật không biết có phải tại bị
Hàn Chiến gây sức ép đã thành thói quen hay không mà thân thể chỉ bởi da thịt
hai người cận kề liền tự phát sinh phản ứng hoan ái, xong đời, lần này nam nhân
kia lại càng thêm đắc ý vênh váo.
Cảm giác được thân thể Hàn Tuyết biến hóa, con ngươi
Hàn Chiến tối sầm, một thân bắp thịt kiên cố cứng ngăc, ôn nhu hôn lên sau tai
Hàn Tuyết, thanh âm thì thầm ấm ách: “Cũng đã làm nhiều lần thế rồi, sao còn
khẩn trương như vậy?”Nói xong liền kéo lấy một tay ngọc đặt lên hậu duệ của
mình, khiến cho Hàn Tuyết cảm nhận được mình cũng khát vọng như nàng, khát vọng
có được nàng.
“A. . . . . .” Hàn Tuyết thở khẽ một tiếng, nhẹ nhàng
vuốt ve gậy thịt nóng bỏng phía dưới, phát hiện cây gậy co dãn đã hoàn toàn
ngẩng đầu, cũng đồng thời dưới vuốt ve của nàng biến đổi, trở nên cứng rắng như
sắt.
Không biết ai nói, hai người yêu nhau, trước mặt ái
tình không có phân chia thắng bại. Bất quá, biết rõ Hàn Chiến đối với nàng có
khát vọng vẫn khiến cho Hàn Tuyết dị thường vui vẻ, giống như mình thắng hắn
một bậc. Chẳng qua là đối với hoan ái sắp tới, nghĩ đến mỗi ngày đều bị ăn sạch
sẽ, ngay cả sức lực động một ngón út cũng không có, nàng liền thấy sợ.
Thân thể tự động phản ứng với ý nghĩ của nàng, không
tự chủ được khẽ run rẩy. “Chàng. . . . . . Chuyện như vậy là có ý gì chứ, mỗi
ngày chàng đều không biết mệt mỏi là gì sao?”
Hàn Chiến híp híp mắt, không tiếng động hơi nhếch
nhếch khóe miệng, nhìn qua lại có mấy phần tà mị, “Xem ra ta đã quá không để ý
đến suy nghĩ của nàng rồi, khiến cho nàng không cảm nhận được tư vị tuyệt vời
của chuyện đó, việc này, vi phu nhất định phải sửa chữa.” Nói xong tay liền
vươn xuống bụng dưới Hàn Tuyết, dùng ngón tay cọ nhẹ âm mao miệng u cốc, thanh
âm bí hiểm nói: “Ta lập tức khiến nàng cảm nhận được cái gì mới thật sự là dục
tiên dục tử.”
Hàn Tuyết khóc thét một tiếng, vô lực ngã nhào trên
người Hàn Chiến, nàng thật là khờ khạo mới có ý định dùng ngôn ngữ khai thông
đầu óc nam nhân tinh trùng xông não này.
Lúc này mặt trời trên cao đã bị mặt trăng thay thế,
chân trời vẫn còn lưu lại một vệt sáng cuối cùng, chẳng qua muông thú trên thảo
nguyên đã không kịp đợi cho màn đêm phủ xuống, vội vã nhập cuộc. Tiếng sói liên
tiếp từ nơi xa truyền đến, thảo nguyên ban ngày xinh đẹp giờ lại mang sắc thái
kinh khủng.
Thân thể Hàn Tuyết cứng đờ, chỉ cảm thấy từng sợi tóc
đều dựng đứng lên, nàng đã lớn đến vậy mà còn chưa từng nghe qua tiếng sói tru
nhiều như thế, kinh khủng như thế.
“Sợ sao?” Hàn Chiến tự nhiên đem thân thể Hàn Tuyết
đang run rẩy ôm sát, không tiếng động khẽ vuốt ve an ủi.
Hàn Tuyết chống người dậy, đối với Hàn Chiến chỉ nhe
răng làm mặt quỷ: “Chàng sẽ để ta bị bầy sói phân thây sao?”
Bị vẻ mặt quỷ khả ái của Hàn Tuyết chọc cười, Hàn
Tuyết vui vẻ một tay chống đầu, nghiêng mình dựa vào vách xe nhíu mày nói: “So
với việc bị bầy sói phân thây, ta thích để cho nàng chết dưới thân ta hơn, nàng
nghĩ sao?” Vừa nói vừa dùng côn thịt khổng lồ cọ xát bắp đùi nàng, biểu hiện
rằng lời nói của mình không phải là đùa.
Xong rồi, xong rồi, nam nhân này từ lúc nào lại trở
nên mị hoặc, khêu gợi như vậy, thật là khiến cho người ta muốn đè hắn ra ăn
sạch sẽ nha. Hàn Tuyết tròn mắt long lanh nhìn chăm chăm môi Hàn Chiến, theo
bản năng nuốt nước miếng một cái, tiếng sói kinh khủng như đã rời xa nàng,
trong mắt cùng trong lòng nàng lúc này chỉ tràn ngập ý cười có chút tà mị của
nam nhân trước mặt.
“Chàng cười thật xấu!” Hàn Tuyết nũng nịu than nhẹ, si
ngốc dán lên môi mỏng kiên nghị của hắn.
“Thích không?” Thụ
sủng nhược kinh nghênh tiếp nụ hôn từ Hàn Tuyết, Hàn Chiến vui vẻ lật môi,
khiến cho cái lưỡi đinh hương phấn hồng nho nhỏ trượt vào trong miệng hắn.
“Ách. . . . . .” Có chút khốn đốn tách người khỏi môi
miệng Hàn Chiến, Hàn Tuyết hô hấp không yên cau mày nói: “Không cho cười với nữ
tử khác như vậy.” Nam nhân này mặc dù so ra còn kém bốn huynh đệ nhà Hoàng Phủ
tuấn mỹ phi phàm, nhưng tướng mạo cũng là không tầm thường, một thân khí khái
dương cương tuấn lãnh nam tử, nếu kết hợp với ý cười tà mị như vậy, kia chẳng
phải sẽ gieo họa cho một cơ số nữ nhân hay sao? Nàng cũng không muốn tương lai
của mình phải chìm trong biển dấm đâu.
Hàn Chiến liếm tơ bạc bên khóe miệng, nhíu mày một
cái, có chút bất mãn vì tiểu nha đầu này tự dưng lại tách người ra, đợi nghe rõ
ý tứ trong lời nói của nàng rồi, liền không khỏi cười khẽ, nhẹ liếm khóe miệng
Hàn Tuyết, ưng thuận cam kết: “Kiểu cười này, chỉ cho một mình nàng nhìn!” Nói
xong liền vội vã nhấn đầu Hàn Tuyết xuống, hôn thật sâu.
Bên trong môi miệng quấn quýt, dục hỏa cuồng đốt, một
bàn tay thuận theo cổ Hàn Tuyết từ từ trượt xuống, trên tuyết đồi trắng noãn
xoa nhẹ hai cái, liền xẹt qua bụng chạy thẳng tới thâm cốc. Ngón tay vừa chạm
đến hai mảnh hoa thịt, liền sờ tới một đường mát lạnh, Hàn Chiến chỉ cảm thấy
trong đầu có tiếng “ầm ầm” vang lên, môi miệng không khỏi càng thêm hung mãnh,
đổi lấy một tiếng rên khẽ bất mãn từ Hàn Tuyết.
Ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực lộn một vòng, Hàn
Tuyết bị gắt gao đặt trên ván xe, miệng hai người quấn quýt chặt chẽ không tách
ra được, Hàn Chiến cơ hồ đem sức nặng toàn thân giao cho người phía dưới, hai
tay vươn xuống, liền giữ chặt hai bắp đùi Hàn Tuyết trong tay. Hắn vội vàng kéo
đùi đẹp sang hai bên, điều chỉnh đặt mình ở giữa, vội vàng khó lòng nhịn nổi,
chẳng qua do quá mức nóng vội, côn thịt nhiều lần cũng chỉ đỉnh đặt chỗ khe
mông hay bắp đùi Hàn Tuyết, không có lấy một lần trúng hồng tâm, lại khiến Hàn
Tuyết hơi thấy đau.
“Chàng. . . . . . Đừng. . . . . . Ách. . . . . . Đau.
. . . . .” Hàn Tuyết bị áp bức đến thở không nổi, chỉ có cảm giác mình sẽ bị
kẹt trong cơ thể Hàn Chiến, nàng khó khăn từ trong hôn mút dây dưa của hắn thốt
lên mấy chữ.
Nhiều lần không trúng khiến cho Hàn Chiến mất đi tính
nhẫn nại, không nỡ buông môi đỏ mọng ngọt ngào của Hàn Tuyết ra, hắn ngồi thẳng
lên, một tay kéo mở chân Hàn Tuyết thêm chút nữa, một tay đỡ lấy hậu duệ của
mình chĩa vào cốc khẩu. Không thể không kể tới Hàn Tuyết nhiệt tình phản ứng
như vậy vẫn là lần đầu tiên, lúc này miệng cốc đã sớm như cỏ dại lan tràn, thủy
dịch tinh nhuận hoàn toàn châm lên lửa lớn hừng hực cháy dưới đáy mắt Hàn
Chiến, chỉ thấy hắn mãnh lực tiến tới, nam căn tựa lưỡi dao sắc bén đâm vào cốc
đạo.
“Ân. . . . . .” Hàn Tuyết cảm thấy khó chịu nhướn chân
mày, lần đầu thấy Hàn Chiến vội vàng như vậy, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể
vừa căng vừa nóng, hơi đau lại có chút tê dại, thật là hàng trăm tư vị cùng hội
tụ trong lòng.
“A. . . . . .” Hàn Chiến thoải mái thở phào một hơi,
thân thiết hôn một cái lên giữa mi gian Hàn Tuyết đang nhăn lại. Thật ra cũng
không thể trách hắn vội vàng như vậy, ai kêu hắn may mắn gặp được thân thể Hàn
Tuyết, mặc dù chưa từng hưởng dụng qua nhiều nữ nhân, nhưng cũng biết nhục huyệt
như vậy thế gian hiếm có. Nhục huyệt chặt trất mỗi lần cắm vào đều khiến hắn
thoải mái không nói nên lời. Trải qua nhiều lần kết hợp đến thế, lại lấy tần số
hoan ái của hai người cùng kích cỡ của hắn, nữ tử bình thường khả năng sẽ bị
chịu đựng đến hỏng, nhưng tiểu nhục động của Tuyết Nhi lại vẫn gấp nghẽn tựa
của xử nữ, làm hắn mỗi lần đều đạt được khoái cảm như cùng nữ tử trinh nguyên
ân ái, chặt chẽ như muốn hút cạn hắn, tuyệt vời đến mức khiến hắn muốn điên
cuống hô lớn lên, nếu không phải lo lắng sẽ dọa sợ tiểu mỹ nhân dưới thân –
hình hài hắn yêu thương đến tận xương tủy, hắn tuyệt sẽ không đè nén cảm thụ
tuyệt vời của mình lúc này.
Hàn Tuyết khẽ nhếch môi đỏ mọng, tận lực hít sâu, vừa
thả lỏng thân mình dung chứa phân thân Hàn Chiến, vừa không khách khí níu lấy
lỗ tai Hàn Chiến mà kéo, “Sao phải nóng vội như vậy, làm đau người ta a.”
Hàn Chiến híp híp mắt, nghiêng đầu thuận theo lôi kéo
từ Hàn Tuyết, cách tay thô khỏe vòng xuống phía dưới Hàn Tuyết, ôm nàng ngồi
dậy, “Ai kêu nàng ngọt ngào như vậy, làm người ta thưởng hoài không chán, chỉ
muốn một miếng nuốt cả vào bụng.”
“Nha. . . . . . Chàng đừng lộn xộn. . . Ách. . . . . .
Ưm ư. . . . . .” Theo động tác của Hàn Chiến, thiết bổng thâm nhập cốc đạo hơi
trượt ra ngoài, nhưng khi hắn nghiêng người ngồi dậy, do Hàn Chiến áp lấy nàng,
tư thế cơ thể hai người liền biến thành nàng đổi qua cưỡi trên hông Hàn Chiến,
trọng lực khiến thân thể nàng theo lẽ thường hạ xuống, u cốc yếu ớt một lần nữa
bị thiết bổng dữ tợn nổi đầy gân xanh nặng nề đâm vào, so với lúc trước còn sâu
hơn, đến nỗi tim Hàn Tuyết đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
“Tiểu yêu tinh, phát ra thanh âm mê người như vậy là
cố ý muốn khiến ta nổi điên sao?” Hàn Chiến thở gấp, cúi đầu hôn lên ngực Hàn
Tuyết, côn thịt dưới háng bị đè ép gắt gao mang lại tư vị tuyệt không thể tả,
hai khỏa thịt trắng lắc lư trước mắt càng khiến hắn miệng lưỡi khát khô không
thôi. Cánh tay tráng kiện thắt chặt, Hàn Tuyết ở phía trên liền bất lực dán lên
mặt hắn, một tay Hàn Chiến nắm trọn một bên trắng tuyết xoa nắn chà xát, môi
miệng cũng đồng đời tấn công đỉnh nhũ hoa bên kia. Trước tiên là hấp vào trong
miệng, lấy đầu lưỡi liếm liếm, rồi dùng răng nhẹ gặm cắn.
“Ngô. . . . . . Ân. . . . . .”
Bộ dạng như đang ăn, nhẹ nhàng nhay nhay nhũ thịt cùng
nụ hoa.
“A nha. . . . . . Đừng, đừng như vậy.”
Lại hung hăng hút thêm hai cái nữa.
“Nha. . . . . .”
Lặp lại nhiều lần như thế, trêu đùa thẳng đến khi nhũ
hoa trong suốt trắng tuyết như ngọc hiển hiện những vệt hồng ngân mới đổi hướng
sang bên còn lại, mà đầu vú vừa được răng môi yêu thương đã lập tức bị ngón tay
thô lớn bắt lấy, nhẹ nhàng day kéo, từ từ vân vê.
“Ân a. . . . . . Đừng như vậy, a. . . . . .” Khoái cảm
tê dại trên ngực nhanh chóng thăng cấp, Hàn Tuyết muốn giãy giụa, nhưng thân
thể vừa động, nhục huyệt phía dưới liền truyền đến cảm giác tê dại căng trướng
khó nhịn, nguyên lai nhục huyệt đã chống chọi đến cực hạn, từng động tác nhỏ
thôi cũng có thể khiến nơi đó gia tăng một tầng cảm thụ.
“Hừ ân. . . . . .” Bởi vì tiểu huyệt bị côn thịt Hàn
Chiến cường lực va chạm, âm hạch liền dán chặt lấy gậy thịt, cho dù cử động có
nhỏ đến mấy đều khiến âm hạch cực kì nhạy cảm cảm nhận được. Ngay chẳng qua
thân thể chỉ nhè nhẹ run run, cũng khiến trên âm hạch truyền tới từng trận
khoái cảm dễ chịu
Bên trong xe ngựa tiếng thở sốc ngày càng vang dội,
Hàn Chiến đầu đầy mồ hôi phun ra nuốt vào, đùa bỡn nhũ hoa Hàn Tuyết, động tác
cùng lực đạo do chịu ảnh hưởng của dục tính mà có phần thô lỗ, liền lưu lại vài
dấu vết bầm tím trên tuyết đồi trắng noãn, động tác khẽ xoa trong tay biến
thành nhào nặn, ôn nhu cắn mút trong miệng cũng đồi thành gặm nghiến. Côn thịt
phía dưới căng trướng như sắp nổ tung, lại bị nhục huyệt Hàn Tuyết đè ép xoắn
nuốt dị thường thoải mái, tư vị đau đớn này cũng đem lại cho hắn cảm giác vui
vẻ, khiến hắn càng ngày càng khó khắc chế dục vọng muốn hung hăng cắm vào. Bắp
thịt toàn thân căng cứng như sắt thép, cả người thậm chí cũng không tự kiềm chế
được mà run lên.
“Đừng. . . . . . A. . . . . . Muốn. . . Đến. . . . .
Chiến a. . . . .” Ngực bị đùa giỡn truyền đến từng trận khoái cảm, kết hợp cùng
cảm giác thư sướng do âm hạch ma sát lấy côn thịt, nhục huyệt chống đỡ đến cực
hạn, trên thân thể Hàn Tuyết như có cả ngàn dòng suối nhỏ hội tụ thành biển
lớn. Tần số rung động của cơ thể hai người tăng lên, dẫn theo hoa hạch va chạm
càng triệt để, khoái cảm mãnh liệt trong nháy mắt đánh úp về phía Hàn Tuyết,
chỉ thấy trong tròng mắt phủ sương đôi con ngươi to tròn chợt thu nhỏ lại, tiểu
huyệt kẹp chặt lấy côn thịt cường lực hút vào.
“Ân a. . . . . .” Tiếng rên khẽ giữa cao triều uyển
chuyển mê người, mị thân nhuyễn cốt.
Bên tai truyền tới tiếng Hàn Tuyết rên rỉ mị hoặc yêu
kiều, thiết bổng lại bị hoa huyệt cật lực xoắn hút, Hàn Chiến bỗng ôm chặt lấy
thân thể Hàn Tuyết, theo tần suất huyệt đạo hấp cắn lấy côn thịt, nhục huyệt
càng thêm co rút, Hàn Chiến ngây người gầm lên một tiếng, “A. . . . . . Nha. .
. . . . Thoải mái. . . . . . Rống. . . . . . A. . . Ách. . . . . . Hừ ư. . . .”
Từng đợt hơi thở hổn hển nóng rực của hắn đều phun
trên ngực Hàn Tuyết, làm cho hai đỉnh nhũ hoa vốn đã bị gặm cắn thành màu đỏ
tía lại tựa kiều hoa trong gió bão, run rẩy lay động.
Cao triều qua đi, Hàn Tuyết vô lực tựa mình trên đầu
Hàn Chiến điều chỉnh hô hấp, từng trận hơi thở nóng bỏng phun trên ngực cùng
cảm giác căng trướng trong hoa huyệt cho nàng biết, nam nhân phía dưới còn đang
tràn đầy sức lực, hắn mới chỉ mang côn thịt cắm trong cơ thể nàng, tiến hành
vuốt ve khởi động một chút liền khiến nàng đạt đến cao triều, nếu chờ đến khi
hắn dũng mãnh tiến công thì không biết nàng có thể tiếp nhận nổi lửa tình của
hắn mà không bị thiêu đốt thành tro hay không.
Một tiếng sói tru lớn tiếng rõ ràng ập tới, thức tỉnh
hai người còn đang chìm đắm trong bể tình, Hàn Chiến trờ tay kéo một bên áo
choàng đắp lên người Hàn Tuyết, vung tay lên, cửa xe ngựa liền không gặp gió mà
tự mở, tình cảnh trên thảo nguyên lập tức hoàn toàn rơi vào đáy mắt hai người.
Sói, đông đảo không kể xiết, trong tầm mắt, nơi nơi
đều là màu xám tro của dã sói, tính ra phải đến hàng trăm hàng ngàn. Vô số sói
xám trong lúc hai người không để ý, đã lướt qua vòng phòng vệ thứ hai Hàn Chiến
vẽ, đang đứng rất gần vòng thứ ba, mà một con sói xám hình thể to lớn hơn hết
thảy, đang tiến tới đứng trên vòng thứ hai Hàn Chiến họa, rồi ngẩng đầu tru lên
một tiếng vang vọng.
Hàn Tuyết có chút e sợ ôm lấy cổ Hàn Chiến, khóa mình
trong lòng hắn, hoa huyệt bởi vì động tác nhạy cảm của nàng mà càng thêm kẹp
chặt đại nhục bổng, nhẹ nhàng co rút một hồi.
“Ân hừ. . . . . . Đừng động!” Hàn Chiến có chút không
nhịn được vỗ mông Hàn Tuyết một cái.
“Vậy chàng đi ra ngoài.” Hàn Tuyết không phục chu cái
miệng nhỏ nhắn.
“Không có cách nào, nàng thư thái nhưng ta còn chưa
thấy thoải mái a.” Nói xong liền chuyển đổi tư thế, định làm cho mình càng dễ
dàng dùng lực tiến vào.
“Đừng náo!” Hàn Tuyết đè lại hai cánh tay sắt đang
muốn rút ra, trừng phạt nâng mông.
“A ngô. . . . . . Nàng. . . Tiểu yêu tinh, lại chọc
giận ta!” Hàn Chiến trừng đôi mắt đầy tơ máu, diện mục dữ tợn quát.
“Được rồi, ngoan nha,” Hàn Tuyết tùy ý hôn lên gò má
Hàn Chiến, bày tỏ an ủi, “Chàng trước cứ xem thử bên kia.” Nói xong liền xoay
mặt Hàn Chiến về phái bầy sói bên ngoài cửa xe. “Con sói kia là Lang Vương, nó
đang gọi mấy con sói đã vượt qua vòng trở về phải không?” Lúc này, đám sói đã
qua khỏi vòng phòng vệ thứ hai nghe Lang Vương gào to một tiếng, liền nhanh
chóng lui về sau phòng bảo hộ thứ hai.
“Súc sinh này cũng có chút ý tứ!” Hàn Chiến híp mắt
nhìn con sói xám tràn đầy sát khí cùng máu tanh đang chăm chú trông vào trong
xe, hai tay lại dao động bốn phía trên người Hàn Tuyết.
“Nó hình như đang trừng chúng ta?” Hàn Tuyết che miệng
sợ hãi kêu lên, “Con sói này thật thông minh, nó cứ như biết trên mặt đất có
rắc dược vậy?”
“Biết cũng muộn rồi, thuốc rải ở vòng ngoài cùng đều
là xuân dược cực mạnh, hai vòng phía sau là độc dược, số sói lướt qua vòng kia
đều sẽ sống không được.” Hàn Chiến liếc mắt nhìn một cái rồi lại chẳng muốn
nhìn, quay đầu cọ cọ ngực Hàn Tuyết, “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi ngoan, cho ta.”
“Ai —– chàng thực là không biết xấu hổ nha, lớn như
vậy rồi còn làm nũng.” Hàn Tuyết nâng đầu nam nhân đang phủ phục làm loạn trên
ngực nàng lên, chuyển sang phía ngoài xe ngựa, “Chúng ta bị bầy sói bao vây,
chàng sao lại chẳng có chút lo lắng nào vậy, nếu như mấy con sói này cứ canh
giữ ở nơi đó không chịu dời đi, cho dù trời sáng chúng ta cũng không có cách
nào di chuyển a.”