Ads
Trong mơ Hàn Tuyết vừa nghe thấy đã muộn, cả
kinh một chút, nhanh trí từ trong ngực Hàn Chiến ngồi dậy. Vừa mới
ngẩng đầu đã thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên đang cúi người viết cái gì
đó trên bàn, còn ngẩng đầu cười cười với nàng.
“Hoàng đế ca ca?” Đừng trách nét mặt nàng bây
giờ trì trệ, bất luận kẻ nào ở tình cảnh của nàng bây giờ, cũng
sẽ chẳng tốt hơn nàng bao nhiêu.
“Đã tỉnh rồi hả? Để ta kêu người đem nước rửa
mặt cho muội.” Hoàng Phủ Hạo Thiên cười với Hàn Tuyết, cầm bút đặt
lên giá, truyền dụ: “Người đâu, bưng một chậu nước ấm cho công chúa
rửa mặt.”
Từ ngoài truyền đến thanh âm thái giám đáp
lại: “Tuân chỉ, nô tài sẽ đi làm ngay.”
Hàn Tuyết hơi giật mình quay đầu nhìn một chút
Hàn Chiến đang ôm nàng, lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Hạo
Thiên, sau một hồi mới thở ra một hơi, đưa tay dụi dụi măt còn đang ngái
ngủ, hướng Hàn Chiến oán thán: “Sao không gọi ta dậy, mở mắt liền
nhìn thấy hoàng đế ca ca, dọa ta giật mình.”
“Thấy nàng ngủ ngon, không nhẫn tâm gọi.” Hàn
Chiến thản nhiên nói, thuận tay vuốt mấy sợi tóc tán loạn của nàng
về sau tai.
Lúc này, cung nữ dưới sự hướng dẫn của tổng
quản thái giám Ngô Hữu Tường tiến vào, Ngô Hữu Tường trước tiên khom
người hành lễ với Hoàng Phủ Hạo Thiên rồi mới mau mau bước hai bước
đến trướt mặt Hàn Tuyết, thân mình cung kính, nhẹ giọng nói: “Công
chúa Điện hạ, nô tài đưa nước rửa mặt tới cho ngài.”
Nhìn Ngô Hữu Tường vóc người càng ngày càng
mượt mà, Hàn Tuyết mặt mày hớn hở, “Tiểu Tưởng Tử, mới vài buổi
không gặp ngươi, ngươi càng ngày trông càng phúc hậu rồi.”
“Nhờ hồng phúc của hoàng thượng cùng công
chúa, nô tài mới có cuộc sống tốt như vậy, tâm tư khoan khoái tự
khắc người sẽ mập ra.” Ngô Hữu Tường vừa nói vừa nhận lấy khăn vải
bông thấm nước cung nữ dâng lên đưa cho Hàn Tuyết nói: “Công chúa chỉ
dùng vải bông để lau mặt, nô tài vẫn nhớ được, vài bông này là từ
phía đông tiến cống đấy, vừa thấy loại vải vóc này, hoàng thượng
đã dặn nô tài thu lại toàn bộ, ban cho công chúa từ từ sử dụng nha.”
Hàn Tuyết lau mặt xong mới đem chiếc khăn ném
lại vào tay Ngô Hữu Tường, ngồi trên long ỷ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ
Hạo Thiên cười nhạt không nói gì, quay sang thì thầm với Ngô Hữu
Tường một câu rồi chỉ chỉ Hoàng Phủ Hạo Thiên cười mắng: “Phi, hắn
mà cũng cố ý để lại cho ta, chắc là đã qua tay bầy thê thiếp kia
chọn rồi còn dư lại a, cũng chẳng thấy hắn lưu lại cho ta dải tơ lụa
nào, chỉ có chút vải bông đay thô người khác không cần để dùng rửa
mặt thôi a”
Hoàng Phủ Hạo Thiên dở khóc dở cười nhìn
thẳng Hàn Tuyết lắc lắc đầu: “Trong miệng muội là vải bông đay thô,
nhưng mỗi thước cũng có giá thiên kim, so với mấy dải tơ lụa kia đáng
tiền hơn nhiều.”
Ngô Hữu Tường cười híp mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo
Thiên nói: “Công chúa đâu có biết đó là loại vải quý giá, đây là
đang cùng hoàng thượng nói giỡn thôi.” Hắn phất tay ra hiệu cho cung
nữ lui lại phía sau, hướng Hoàng Phủ Hạo Thiên cùng Hàn Tuyết bái
lạy nói: “Công chúa cùng hoàng thượng trò chuyện, nô tài đứng chờ ở
ngoài, có gì cần sai khiến, công chúa phân phó một tiếng là được.”
“Được rồi, biết Tường công công thạo việc rồi,
đi xuống đi.” Hàn Tuyết cười cười phất tay nói với hắn.
Ngô Hữu Tường quay sang hướng Hoàng Phủ Hạo
Thiên cung kính khom người rồi lui về sau, thối lui đến cạnh cửa mới
xoay người đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa vào.
Hàn Tuyết thân mình lười biếng uể oải tựa đầu
vào vai Hàn Chiến, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên cười nhạt tiếp
tục không nói gì.
“Làm sao?” Bị Hàn Tuyết nhìn đến tóc gáy trên
lưng cũng dựng đứng lên, Hoàng Phủ Hạo Thiên nhíu mày cùng Hàn Tuyết
nhìn nhau, “Nhìn chòng chọc ta không nói lời nào là muốn làm cái
gì?”
“Nghe nói gần đây hoàng đế ca ca hàng đêm đều
say ngủ trên gối mỹ nhân, xuân phong đắc ý nha.” Hàn Tuyết trêu nói.
Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe vậy, biết Hàn Tuyết
muốn hỏi cái gì, nghiêm mặt nói: “Không tệ, Long Dược, Khách Quốc
cùng Băng Tinh tất cả đều đưa tới hai mỹ nhân.”
Hàn Tuyết nhẹ khép đôi mi thanh tú: “Không có
lễ mừng, không có đại sự, không có việc gì sao phải ân cần như thế?”
“Ngươi không phải đã sớm đoán được.” Nếu không
làm sao có tin đồn Hộ Quốc công chúa cùng người khác tư thông, lỡ
lầm mang thai truyền ra ngoài, nói không phải do nha đầu này giở trò
quỷ, hắn cũng không tin.
“Hì hì!” Hàn Tuyết ôm lấy cổ Hàn Chiến vui
mừng: “Thật may là ta tiên hạ thủ vi cường, sắc mặt mấy dặc phái viên
kia nhất định là rất đẹp mắt nha, ha ha. . . . .” Hàn Chiến không
tiếng động mỉm cười lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, sủng nịnh thương yêu
không nói lên lời.
“Đúng vậy, đặc phái viên ba nước vừa mới nghe
qua câu chuyện kia, người Phú Quý lâu của người cũng tới đưa tin tới
rồi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên mím môi cười nói: “Còn đóng giả thị vệ
trong cung xông tới la hét “Không xong rồi”, ta còn tưởng là có chuyện
lớn gì đấy.” Nhớ tới tình cảnh hỗn loạn ngày đó, hắn liền thấy
buồn cười, cũng thật may là người truyền tin kia là người thường ra
vào cửa cung nên trong cung phần lớn mọi người đều nhận ra được, mới
không làm ra nhiễu loạn gì lớn. Mà hắn vừa thấy gã thị vệ kia là
đã nhận ra là người của Hàn Tuyết rồi, vừa tuyên đi lên đã nghe thấy
hắn nói “Không xong rồi”, liền hiểu rõ ràng đây là Hàn Tuyết tính
kế, hắn cũng thuận theo thuyền xuôi dòng mà nói mấy câu rồi cho người
truyền lời kia lui xuống. Nhưng đặc phái viên ba nước nghe thấy tin tức
này, sắc mặt đã biết đổi cực kì đặc sắc, hồng, trắng, xanh, tím thay
nhau trình diễn, thật khiến người ta thấy sợ hãi a.
Hàn Tuyết từ trong ngực Hàn Chiến nhô đầu ra
cười nói: “Trừ mỗi phần lỡ lầm mang thai này, những thứ khác đều
là thật nha.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên liếc mắt, bất đắc dĩ lắc
đầu nói: “Tuyết Nhi, thận trọng! Muội vẫn là nữ hài tử, cũng nên
cẩn thận một chút, chuyện như vậy trong lòng mình rõ ràng là được,
không cần nói ra ngoài.”
Thận trọng? Hàn Tuyết quay đầu trở lại ôm cổ
Hàn Chiến cau mày nói: “Ta không đủ thận trọng sao?”
“Sẽ không!” Hàn Chiến giật khóe miệng ôn nhu
cười nói với nàng, nhân tiện lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo
Thiên một cái.
Nhận được ánh mắt giết người của Hàn Chiến,
Hoàng Phủ Hạo Thiên không nhịn được, một lần nữa lại trợn mắt một
cái. Hàn Tuyết đắc ý nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên vuốt vuốt cằm, “Nhìn
đi, Hàn Chiến nói ta rất thận trọng.”
Hỏi ai cũng không thể hỏi Hàn Chiến a, ai chẳng
biết nàng nói cái gì Hàn Chiến cũng khăng khăng đồng ý chứ, Hàn
Tuyết có phóng cái rắm, hắn cũng sẽ nói đó là hương thơm a. Bất
quá loại lời nói này Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ dám để trong lòng mà
ngẫm một chút, cũng không dám nói thẳng ra miệng. Hắn cầm thánh chỉ
tứ hôn đã viết xong trên bàn hướng Hàn Tuyết lắc lắc nói: “Tứ hôn
đấy, mười lăm tháng sau đúng ngày hoàng đạo, hai người mang hôn sự xử
lí một lần luôn đi.”
“Người đã sớm chuẩn bị tốt nữa à?” Ngày tốt
hoàng gia đều phải do Ti Thiên Giám tính toán thật tốt, sau đó mới
có thể định ngày, chẳng lẽ hoàng đế ca ca thời điểm gì cũng biết
trước?
“Ngươi sống cũng thật hồ đồ, mười lăm tháng sau
là Trung thu, tháng hai là tiết đoàn viên!” Hoàng Phủ Hạo Thiên trợn
mắt nhìn Hàn Tuyết một cái, “Giờ lành cưới vợ, Ti Thiên Giám sẽ an
bài, những vật dụng khác các ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ cho
Lễ Bộ cùng Nội Vụ xử lí.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên đem thánh chỉ ném về phía
Hàn Tuyết, Hàn Chiến chuẩn xác đưa tay bắt được, thu vào trong lòng,
hướng Hoàng Phủ Hạo Thiên lạnh lùng gật đầu một cái, “Cảm ơn!”
Hàn Tuyết nhìn Hàn Chiến một chút, lại ngắm
ngắm Hoàng Phủ Hạo Thiên, dường như nàng nguyên bản không phải vì
thương thảo hôn sự mới muốn gặp hoàng đế ca ca, hai người này kẻ tung
người hứng có chút tự nhiên quá chăng?
“Mỹ nhân ba nước tiến dâng đều một dạng giống như
cái vị trên giường ngươi tối hôm qua kia hả?” Đây mới là chuyện nàng
muốn cùng hoàng đế ca ca bàn bạc a. Aizz! Cũng không biết vì sao lại
biến thành việc chuẩn bị hôn sự nữa.
Hoàng Phủ Hạo Thiên hiểu sai ý đáp: “Qua thật
là mỹ nhân khó gặp.”
Hàn Tuyết liếc măt một cái, “Ta hỏi là hỏi kỹ
thuật trên giường, có phải là cũng lẳng lơ, dâm lãng giống như vậy
không!” Lần này thì đủ hiểu chưa, mới gặp qua một lần, nhưng chưa
từng thấy người nào như vậy, còn hoàng đế đúng là, ám hiệu rõ
ràng như thế mà nghe không hiểu.