**********
Tiêu Vĩnh Trình khó chịu với quyết định này của Tiêu Chính Thành.
Tiêu Chính Thành tức giận, tiến lên tát một cái lên mặt ông ta, kéo Tiêu Vĩnh Trình đến một góc nhỏ giọng nói với ông ta: “Bố để cho con đi kiểm tra sản phẩm, bộ trong đầu con toàn cứt không hay sao?” “Bọn họ đều là đối tác của nhà họ Trần, tận mắt chứng kiến sự diệt vong của nhà họ Trần. Chạy tới ôm bắp đùi của nhà họ Tiêu, thấy bố muốn đuổi Tiêu Thanh đi thì đem chúng ta coi như rác rưởi, bố ra quyết định như vậy, bọn họ còn không có đi, chẳng lẽ con còn không hiểu mối quan hệ lợi hại trong này sao?”
Tiêu Vĩnh Trình nghe xong, cơ thể chấn động mạnh, kinh ngạc hồ lên: “Ý của bố là, nhà họ Trần bi..."
Tiêu Chính Thành vội vàng che miệng ông ta lại: “Biết là được, để trong bụng đừng có nói ra, nếu không con chết cũng không biết mình chết như thế nào!”
Tiêu Vĩnh Trình lau mồ hôi lạnh, suy nghĩ vô cùng cẩn thận.
Thông qua sự khác thường của mấy lãnh đạo cao cấp, cộng với những lời mà bố vừa nói, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể phân tích được, thật ra nhà họ Trần bị tiêu diệt tuyệt đối là do Tiêu Thanh làm.
Có thể tiêu diệt được nhà họ Trần, còn có thể đổ tội cho người khác, còn chưa đủ để chứng minh sự kinh khủng của Tiêu Thanh sao?
Ông cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Tiêu Thanh lại coi thường cổ phần của nhà họ Tiêu. “Con biết phải làm như thế nào rồi!”
Tiêu Vĩnh Trình ngay lập tức đi khỏi.
Không bao lâu, Tiêu Vĩnh Nhã nhận được số tiền chuyển khoản là ba nghìn tỷ.
Sau khi thỏa thuận được kí kết.
Ngô Tuệ Lan có thể nói là vui mừng. “Chuyến này đi nhà họ Tiêu không uổng công nha!”
Tiêu Chính Thành hạ hạ cười nói: “Vậy thì ở thêm một thời gian ngắn nữa rồi hẳn trở về!”
Mùng tám tháng Giêng!
Cả nhà Tiêu Thanh rời khỏi Nghĩa Cảnh để trở lại Cổ Cảnh.
Tiêu Vĩnh Nhã cũng đi theo Tiêu Thanh. “Anh sui à, tôi cảm thấy ba nghìn tỷ đó có thể đem ra sử dụng một chút. Để cho Thiên Lam và Tiêu Thanh cùng nhau mở rộng công ty. Trên đường về nhà, Ngô Tuệ Lan nói.
Tiêu Vĩnh Nhã haha cười nói: “Tôi thì có miếng cơm ăn là được, con trai con dâu có thành tích thì tôi cũng vui mừng, cho nên ba nghìn tỷ đó tôi đều cho Thiên Lam làm ăn hết”
Nói xong ông ấy cũng đem thẻ ngân hàng bí mật đưa cho Mục Thiên Lam. "Bố, con không thể nhận. Mục Thiên Lam vội vàng trả lại thẻ cho Tiêu Vĩnh Nhã: “Kinh doanh có rủi ro rất lớn, con không dám cam đoan có thể kiếm được tiền, đề phòng con mất quá nhiều tiền, cho nên con xin lỗi bố”
Tiêu Vĩnh Nhã cười nói: “Con cứ yên tâm cầm lấy. Yêu cầu của bố không cao, chỉ cần con và Tiêu Thanh nhanh chóng cho bố ôm cháu trai thì đó chính là sự báo hiếu lớn nhất với bố!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thiên Lam trở nên hồng hồng.
Thiên Lam cười cười: "Vợ à, bố đầu tư ba nghìn tỷ chỉ yêu cầu một đứa cháu trai để báo hiểu, em không cần lo lắng chuyện tiền kinh doanh, hãy nhận đầu tư của bố đi.”
Anh cũng muốn có một đứa trẻ thuộc về anh và Mục Thiên Lam. “Cảm ơn bố. Con sẽ tranh thủ cuối năm để cho ba được ôm cháu trai!”
Mục Thiên Lam nhận lấy tấm thẻ, yếu điều nói. "Ha ha!"
Tiêu Vĩnh Nhã thoải mái cười to: “Cái này thì không còn gì tốt hơn được nữa!" “Có một người bố chồng tốt như vậy chính là phúc đức Thiên Lam đã tu luyện tám đời nha!” Ngô Tuệ Lan cười toe toét. Sau đó lại nói: “Mẹ của Tiêu Thanh lái Rolls Royce, nhất định cũng là người có tiền, nếu như Tiêu Thanh có thể nhận mẹ của mình, mẹ con cũng cho Thiên Lam một khoản tiền như vậy thì Thiên Lam nhà chúng ta sẽ là con dầu hạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Nụ cười của Tiêu Thanh và Tiêu Vĩnh Nhã cứng đờ.
Mục Thiên Lam nhận ra được không khí trở nên ngột ngạt thì con mắt đảo quanh nói: “Mẹ, con đã rất hạnh phúc rồi. Mẹ cũng biết đủ đi.”
Mặc dù cô không yêu cầu mẹ chồng cũng cho cô một khoản tiền nhưng cô vẫn muốn giúp Tiêu Thanh nhận lại mẹ ruột.
Cho nên cô quyết định dành một chút thời gian đi một chuyến đến Bắc Thanh để nói chuyện với mẹ của Tiêu Thanh một chút.
Lúc này trong biệt thự lớn của Mục Thiên Lam.
Bà cụ, cả nhà của Mục Hải Long, cả nhà chú nhỏ đang quây quanh ăn cơm trên một cái bàn lớn. “Không thể nói, sống ở biệt thự lớn đúng là quá thoải mái, tôi muốn sống ở đây vĩnh viễn!” Lý Nam Hương nói. “Đúng vậy!” Thím nhỏ cảm thán: “Cũng không