“Cái gì?” Châu Lâm Vũ, Đổng Thiên Huân, Hoắc Thiệu Đông, những đại ca khác và bốn năm trăm tên đàn em đều sợ đến ngày người.
Không phải có người quan sát bí mật nếu thấy cảnh sát có hành động gì thì sẽ thông báo cho bọn họ đầu tiên sao? Sao còn để cho bọn họ đến bao vây thế này?
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh của cái loa. “Người ở bên trong nghe rõ đây. Các người đã bị đội bảo vệ thần soái bao vây rồi, mau chóng bỏ vũ khí trong tay xuống và giơ hai tay đi ra đầu hàng. Chúng tôi sẽ xử lý nhẹ tay, còn nếu tiếp tục ngu ngốc không biết điều và chống cự lại. Vậy thì đừng đừng trách Hộ quốc chiến soái hạ lệnh bắn chết toàn bộ các người.” “Trời ơi! Hộ quốc chiến soái dẫn đội bảo vệ của mình bao vây chúng ta sao?”
Nghe giọng nói bằng loa bên ngoài, năm vị đại ca và những tên đàn em của bọn họ đều rơi vào sự khủng hoảng vô tận. “Anh Kim, là anh đã khiến cho Hộ quốc chiến soái dẫn người đến bao vây chúng tôi sao?” Đột nhiên Hoắc Thiệu Đông hỏi.
Ông ta nhớ là khi Kim Chỉ Nam tổ chức sinh nhật thì hình như Hộ quốc chiến soái có đến tham gia. “Đúng vậy” Kim Chí Nam chắp tay với Tiêu Thanh rồi nói một cách hãnh diện: “Người được gọi là cậu Tiêu đây chính là Hộ quốc chiến soái đấy! "Cái gì?”
Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ đến mức nhảy dựng “Cậu... cậu ta... là Hộ quốc chiến soái ư?” “Không giống sao?” Tiêu Thanh thản nhiên hỏi. Bich bich! Bich bich! Bich bich!
Cao Thái Khôn, Hoắc Thiệu Đông, Khổng Hướng Hoa, Đổng Thiên Huân, bốn vị đại ca quỳ trên mặt đất đầu tiên và bắt đầu khóc lóc. “Xin Hộ quốc chiến soái tha mạng cho chúng tôi.”
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng! Bọn họ là đàn em nên đều bỏ vũ khí trong tay ôm đầu ngồi xổm xuống theo.
Chỉ có Châu Lâm Vũ là không quỳ, anh ta đứng tại chỗ, chân tay luống cuống. “Anh không đầu hàng ư?” Tiêu Thanh lạnh lùng nhìn Châu Lâm Vũ. “Đầu hàng cái rắm.
Châu Lâm Vũ cắn răng, anh ta cầm một khẩu súng chỉ vào Tiêu Thanh quát: “Nói đội bảo vệ của anh tránh ra rồi chuẩn bị một máy bay trực thăng cho tôi, đưa tôi đi Hạ Quốc, nếu không thì tôi sẽ bắn anh”
Tiêu Thanh híp đôi mắt lại: “Anh nổ súng đi.”
Châu Lâm Vũ nuốt một ngụm nước miếng nói: “Anh nghĩ rằng tôi không dám ra tay với anh sao?” “Anh dám thì bắn đi.” Tiêu Thanh quát. lên. “Tôi tôi tôi.”
Bàn tay đang nằm súng của Châu Lâm Vũ run rẩy kịch
Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Đông đứng dậy. “CMN Châu Lâm Vũ.” Ông ta lại lấy ra một khẩu súng khác.
Bùm!
Trong nháy mắt Châu Lâm Vũ bị bắn vào đầu, anh ta ngã mạnh xuống đất, chết không nhắm mắt.
Lúc này đội bảo vệ cũng xông vào tới. “Không được động đậy, giơ hai tay lên ngồi xổm xuống.” Tần An quát.
Đàn em của Châu Lâm Vũ đều ném hết toàn bộ những gì trên tay đi, tất cả giơ tay lên ngồi xổm xuống, ai cũng không dám thở mạnh một cái. “Thần soái, những người này xử lý như thế nào?" Tần
An hỏi.
Tiêu Thanh không trả lời mà nhìn đám người Hoắc Thiệu Đông rồi thản nhiên nói: “Tôi muốn cấm các người dùng ma túy, các người thấy nên cấm không?” “Cấm cấm cấm! Phải cấm!” “Tôi muốn các người giống với Kim Chỉ Nam, giao ra toàn bộ súng của mình, các người có giao không?” “Giao giao giao! Phải giao!” “Tôi muốn các người đi quyên góp một nửa số tài sản, từ nay về sau cải tà quy chính, kinh doanh hợp pháp, các người có làm theo không?” “Theo theo theo! Phải theo!
Tiêu Thanh vừa lòng gật đầu: “Nếu trong vòng ba ngày liệt. mà có thể hoàn thành ba điều kiện của tôi thì các người sẽ không sao. Còn nếu không hoàn thành thì đến lúc đó tôi sẽ đến giải quyết hết đảm các người. “Tần An, anh chịu trách nhiệm giám sát” “Vâng, thần soái”
Lại nói đến Mục Thiên Lam.
Cô mặc một bộ váy dạ hội, đi cùng với Ngô Bội Dao và Đinh Chấn Huy tới tham gia tiệc rượu ở dinh thự hoàng gia của Hàn Thanh Văn, con trai nhà giàu nhất nơi này tổ chức.
Đi vào bên trong thì nhìn thấy rất nhiều những cậu ấm, cô chiêu nhà giàu đang vây quanh bắt chuyện với Hàn Thanh Văn. “Mục Thiên Lam đến rồi! Đẹp quá!”
Không biết là ai hô lên một tiếng khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Mục Thiên Lam. ừng ực!
Rất nhiều cậu ấm nhà giàu nuốt nước bọt.
Dáng người này!
Khuôn mặt này!
Quả thật vô cùng đẹp!
Mục Thiên Lam đi qua, cô mỉm cười. “Cậu Hàn, đã lâu không gặp.
Hàn Thanh Văn bị mê hoặc đến mức điên đảo. Anh ta đưa ly rượu đỏ đang cầm trên tay cho Trần Hiền rồi nằm lấy hai tay Mục Thiên Lam, anh ta nói một cách thậm tình: “Thiên Lam, lúc còn học trung học anh đã thích em rồi, anh cũng biết em thích anh. Thời gian lúc trước Hộ quốc chiến soái muốn cưới em nhưng đã bị em từ chối, anh biết là em đang đợi anh. Cho nên đêm nay, ngay tại đây, anh trịnh trọng cầu hôn em, hy vọng em sẽ rời xa tên shipper xấu xí kia để gả cho anh. Chúng ta sẽ cùng nhau làm một đôi thần tiên quyển lữ khiến người ta hâm mộ nhé?"