Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 218: Chương 218




“Con biết rồi. Mẹ chờ con!”

Mục Thiên Lam treo điện thoại, đem tình huống của Ngô Tuệ Lan nói cho mọi người biết. “Cái gì?”

Mục An Minh nghe thấy cũng bị dọa sợ. “Nhóm người của bọn họ có thể giết con tin hay không vậy? Bọn chúng có gây bất lợi gì cho mẹ của con không?”

Ông vô cùng lo lắng mà nói liền lúc mấy câu hỏi.

Mục Thiên Lam gấp khóc ròng nói: “Con cũng không biết. Mẹ nói trên người bọn cướp có súng, nếu chúng ta dám báo cảnh sát thì bọn họ sẽ dùng một phát súng mà giết chết mẹ. Nhưng nếu không báo cảnh sát mà cứ thế mang tiền đi qua, bọn cướp kia sau khi lấy được tiền liền giết con tin thì chúng ta làm sao bây giờ đây!?”

Tiêu Thanh vẫn còn đang suy nghĩ, bọn cướp bắt cóc tống tiền, tất nhiên sẽ lựa chọn mục tiêu từ trước rồi mới tiến hành bắt cóc.

Nhưng trên thực tế là nhà của Mục Thiên Lam nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng của người có tiền, bọn cướp trên cơ bản sẽ không lựa chọn những mục tiêu như vậy để bắt cóc tổng tiến.

Lúc này, cửa nhà đột nhiên có người gõ cửa.

Tiêu Thanh đi mở cửa thấy Ngô Bội Dao và Đinh Chấn Huy đang đứng trước cửa nhà. “Chú Ba, chị họ, em cùng cậu Đinh muốn về Doanh Châu cho nên tới đây chào hỏi mọi người, dì Ba đầu rồi a?”

Ngô Bội Doa cười nói.

Mục An Minh khóc không ra nước mắt trả lời: “Dì Ba của con bị bọn cướp bắt cóc trói lại rồi, hơn nữa còn muốn của chúng ta năm trăm vạn đến để chuộc người. Bọn chúng còn mang súng trong người, nếu chúng ta báo cảnh sát thì bọn họ sẽ một phát giết chết dì Ba con. Hiện tại mấy người chúng ta đang không biết phải làm sao cho được.” “Cái gì!”

Ngô Bội Dao và Đinh Chấn Huy nghe xong cũng sợ ngây người.

Lúc này Tiêu Thanh nói: “Ba, Thiên Lam, trước hết bình tĩnh lại đã. Con nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát trước để bên họ cung cấp cho chúng ta hai người lợi hại chút rồi cùng con đi chuộc mẹ trở về. Như vậy cũng là cách xử lý an toàn nhất rồi.”

Tiêu Thanh có thể nghĩ đến. Đám người này rất có thể là bọn người muốn trả thù chuyện hôm trước mà bắt cóc Ngô Tuệ Lan, cho nên anh muốn mang theo hai người đi cùng, như vậy cũng có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, bởi vì anh không biết người đứng đằng sau chuyện này chuẩn bị đầy đủ đến mức nào mà đề phòng cả. “Việc này cứ giao cho con!”Đinh Chấn Huy nói: “Con sẽ gọi điện thoại cho ba con để ông ấy báo cho binh lực ở Thanh Châu này, phải mấy người có bản lĩnh tốt mang đi chuộc người, nhất định có thể cứu dì Lan ra ngoài. tiền

Nói, anh ta cúi đầu bấm điện thoại, đem tình huống nói rõ ràng cho bên kia biết.

Kết quả chỉ đổi lại được một chuỗi mắng chửi đến từ ba anh ta. “Tối hôm qua còn chưa đủ mất mặt hay sao hả? Tin tức sáng nay bây giờ cũng truyền đến chỗ của ba mày rồi, mang danh hào môn đi khoe khoang lại bị người ta đánh. Mày thật sự làm cho ba mày mất mặt mà. Mau lăn về đây cho ba, đừng có nhúng tay vào mấy chuyện ở Thanh Châu nữa, nếu không ba mày sẽ đánh gãy chân mày đấy!”

Sau đó, Đinh Chấn Huy đen mặt lại cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, hai người đàn ông vạm vỡ mang theo hai cái Vali mật mã đi vào nhà Mục Thiên Lam. “Tôi là nhóm cảnh sát được phái tới có nhiệm vụ hỗ trợ mọi người đi giải cứu con tin, tiền cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Chúng ta có thể xuất phát rồi.”

Một trong hai người đàn ông vạm vỡ kia mở miệng nói. Hai người này đều là tinh anh trong số các tinh anh mà Tiêu Thanh để Tần Xuyên phải tới đây.

Đinh chấn Huy lại cười nói: “Thiên Lam, đây là các sĩ quan cảnh sát có năng lực xuất chúng mà cha tôi thông qua quan hệ phái tới đây, hai người họ đều đã trải qua vô số rèn luyện, có thể lấy một địch một trăm, cô có thể yên tâm, nhất định có thể cứu được dì Lan an toàn ra ngoài, tin tưởng tôi đi.” “Vậy cảm ơn cậu Đinh

Mục Thiên Lam thấy vậy thì thốt ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng. “Có hai cảnh sát có năng lực hơn người như vậy đi cùng nên cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. “Làm sao anh có thể chắc chắn hai vị cảnh sát đây là ba anh thông qua quan hệ phải đến, anh đừng có tự cho mình là đúng như vậy chứ."

Tiêu Thanh nhịn không được mà buông ra một câu trêu chọc.

Đinh Chấn Huy đang muốn đáp trả lại thì Mục Thiên Lam nói: "Cứu mẹ quan trọng hơn, chúng ta đi nhanh thôi!”

Tiêu Thanh gật gật đầu

Sau đó, anh cùng Mục Thiên Lam mang theo hai vị cảnh sát kia lái xe đi đến nhà xưởng bị bỏ hoang ở thành

Tây. “Lát nữa Tiêu Thanh cùng Mục Thiên Lam tới liền trực tiếp đem Tiêu Thanh cùng bà lão này xử lý, rồi để lại Mục Thiên Lam cho cậu Hàn từ từ chơi đùa thôi.” Cao Dương cười nói. "Ha ha!!!"

Đám người đều đồng loạt há miệng cười to.

Ngô Tuệ Lan dọa đến kêu khóc: “Cậu Hàn, ai làm nấy chịu, Tiêu Thanh đắc tội mấy người, muốn chém giết muốn róc thịt các người đối phó cậu at đi, đừng đối xử với tôi như thể có được hay không?” “Về phần Thiên Lam, tôi có thể khuyên con bé làm vợ của cậu, cậu có thể niệm tình mà đừng làm khó tôi với Thiên Lam được không?” “Bà nghĩ hay thật đấy!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.