Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 220: Chương 220




**********

Chương 220

Mục Thiên Lam rất hoang mang, mẹ có phải là bị sợ choáng váng rồi không. "Ha ha ha!!!"

Lúc này một trận tiếng cười vang lên, một đám người từ vứt bỏ xưởng bên trong đi ra.

Chợt nhìn thấy!

Mục Thiên Lam liền biết chuyện gì xảy ra. “Hoá ra là mấy người bắt cóc mẹ tôi lại dẫn tôi với Tiêu Thanh đến đây, mấy người điên thật rồi."

Mục Thiên Lam vô cùng tức giận, cô biết lần này chuyện gì xảy ra rồi.

Ngay từ đầu còn tưởng rằng chỉ là mấy tên cướp mà thôi nhưng không nghĩ tới bọn họ lại mang theo nhiều súng như vậy. Lần này nên giải quyết thế nào đây! “Cô nói không sai, là bọn tôi mới sát thủ đến trới mẹ cô lại. Sau đó lại để mẹ cô gọi điện thoại để cô và chồng cô đi đến đây. Chờ chồng và mẹ cô chết rồi, hắc hắc... Nhóm ta nhiều người như vậy sẽ từ từ chơi đùa với cô a!”

Hàn Thanh Văn cười xấu xa nói. “Anh.

Bộ ngực Mục Thiên Lam rung động không ngừng, phẫn nộ đến cực điểm không ngừng phẫn nộ tới cực điểm.

Sau đó lại xông đến trước mặt Ngô Tuệ Lan nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại giúp bọn họ chứ? Sao lại để con với Tiêu

Thanh đến đây chứ?” Ngô Tuệ Lan khóc ròng nói: “Mẹ không có biện pháp nào khác, mẹ không nghe bọn họ thì sẽ bị bắn chết. Mẹ cũng sợ hãi a!” “Hơn nữa ngay từ đầu bọn họ chỉ nói muốn giết Tiêu Thanh mà thôi, cậu Hàn kia cũng không nói sẽ chơi con đầu. Cậu ta không nói sẽ để nhiều người như vậy đến chơi con, mẹ chỉ nghĩ cùng lắm thì để con hy sinh một chút thì ít nhất mẹ con chúng ta cũng không có chuyện gì đâu... “Nhưng có ai nghĩ đến bọn họ ngay cả mẹ cũng muốn giết, còn muốn để cho cả đám con trai ở đây chơi con a!” “Ô ô ô... Sớm biết, Mẹ sẽ không đem con đưa vào trong hố lửa.”

Nói đến đây. Bà ta giận không kiềm được xông Tiêu Thanh quát: “Đều tại cậu, đều do cậu tiện tay cậu không đi đánh bọn họ thì nhà chúng ta sẽ xảy ra loại chuyện này sao hả? Nếu lần này tôi và Thiên Lam có gặp chuyện gì thì tất cả đều do cậu hại!”

Bà ta lúc này hận không thể chém cho Tiêu Thanh mấy chục nhát. “Mẹ, bây giờ hãy bình tĩnh đi.”

Tiêu Thanh nói, nhìn về phía bọn người Hàn Thanh Văn. Lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ chỉ bằng những sát thủ này là có thể xử lý được bọn tôi sao? Tôi nghĩ các anh chuẩn bị nghênh đón tai họa ngập đầu đấy!” "Ha ha!"

Đám người nhịn không được cười to.

Mục Hải Long nhảy ra ngoài: “Anh cứ tiếp tục mạnh miệng đi, chờ tới khi đạn dính vào trên đầu anh để xem anh còn hung hăng được như thế nữa hay không!”

Nói đến đây, cô ta xông đến trước mặt Mục Thiên Lam nói: “Mấy người bên cậu Hàn sẽ không giết cô vội đầu, sẽ chỉ làm cho cô dễ chịu mà thôi.” “Nếu cô không đến, đạn không có mắt đâu, đừng để bản thân hối hận chứ.”

Mục Thiên Lam giận không kìm được nói: “Cô thật là một súc sinh, cô cùng Hải Yến đều là súc sinh, tại sao có thể đối xử với người nhà mình như thế chứ?”

Mục Hải Yến khẽ nói: “Còn không phải do chồng của cô tiện tay, không phải là đánh chúng ta sao, vậy cũng đừng trách bọn tôi trả thù anh ta, cũng trả thù cả một nhà Cô!"

Mục Thiên Lam tức đến nỗi nước mắt đều chảy ra. Sau đó Mắt đỏ vành mắt, đối Hàn Thanh Văn nói: “Cậu Hàn, thả ta Mẹ cùng Tiêu Thanh, tôi lưu lại tùy cho các người chơi. Đừng làm tổn thương đến bọn họ được không?”

Chuyện cho tới bây giờ, cô chỉ có thể hy sinh chính mình, đi đổi tính mạng mẹ cùng Tiêu Thanh. Bởi vì hết thảy, đều là do Hàn Thanh Văn thích cô mà tạo thành.

Nếu như không phải do cô, Tiêu Thanh sẽ không đi đánh Hàn Thanh Văn, mẹ cũng sẽ không bị bắt cóc, cô cùng Tiêu Thanh sẽ không bị đưa vào cái bẫy, mẹ cùng Tiêu Thanh cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Tóm lại, đều là lỗi của cô, cho nên cô phải đi tiếp nhận đây hết thảy! “Bà xã, đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có việc gì đâu!”.

Tiêu Thanh an ủi. "Ha ha!"

Đám người cười to.

Trần Hiện đắc ý nói: “Coi như anh lại có thể đánh, nhưng nhiều khẩu súng trước mặt như vậy thì anh cũng không chịu nổi một kích, chỉ cần cậu Hàn đây ra lệnh một tiếng, trong khoảnh khắc là có thể biến anh thành một cái sàng” “Vậy để anh ta hạ lệnh thử một tiếng đi!” Tiêu Thanh lạnh lùng nói

Trần Hiền cả giận nói: “Cậu Hàn, nhanh hạ lệnh để Lưu mặt thẹo nổ súng bắn anh ta đi!” “Đừng nóng vội. Hàn Thanh Văn nói: “Đạn không có mắt, Mục Thiên Lam xinh đẹp như vậy cứ bắn về phía cô ấy như thế thì chúng ta có gì để chơi chứ? Không phải như thể là đáng tiếc sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.