Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 227: Chương 227




"Cái gì?”

Mục An Phong kinh ngạc nói: “Làm sao lại đột nhiên muốn chị mua cho em chiếc Ferrari? Gia khởi điểm ít nhất của một chiếc xe này cũng phải mười lăm, chị là gì có nhiều tiền dư dả để mua được, để hai ba năm nữa rồi nói được không?” “Em không!”

Mục An Phong làm nũng nói: “Bây giờ công ty của chị làm lớn như vậy, mỗi ngày đều có thể kiếm được mấy chục triệu, đến đầu năm sang năm cũng có thể kiếm được hơn ba tỷ, mua cho em một chiếc Ferrari khó như vậy sao?” “Nếu như chị không mua cho em. Em cũng không nhận người chị này nữa, chị của người ta thì mua nhà mua xe cho em trai. Làm sao chị của em lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả một chiếc Ferrari cũng không nỡ mua cho em trai?”

Mục Thiên Lam thở dài. “Được thôi, chị sẽ tranh thủ đến sang năm mua cho em một chiếc Ferrari, cùng lắm thì chị không mua xe nữa. Tiếp tục đi Audi.” “Cảm ơn chị, em yêu chị nhất nha, moa moa!” Sau khi cúp điện thoại, Mục An Phong cũng ra khỏi phòng tập nhảy, kích động nói với Chu Tú Nhã: “Chị, chị của em đã đáp ứng mua cho em một chiếc Ferrari, đầu năm năm sau là có thể mua, như vậy em có tư cách làm bạn trai của chị hay không?”

Chu Tú Nhã nói: “Cậu đã cưỡng hiếp tôi, chờ ngồi tù “Cái gì?”

Mục An Phong nhảy dựng lên.

Cả người cậu ta đều choáng váng! Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Chu Tú Nhã đi ra mở cửa, mấy tên cảnh sát đi đến. Mục An Phong nhìn thấy vậy, lập tức luống cuống.

Nhanh chân chạy vào một gian phòng, đóng phanh cửa lại. “Chính là cậu ta đã cưỡng hiếp tôi, nhanh chóng bắt anh ta lại!”

Mấy tên nhân viên cảnh sát tung cước đã tung cửa, kéo Mục An Phong ra. “Chị em không có cưỡng hiếp chị, em không có cưỡng hiếp chị, em chỉ yêu thích chị thôi. Đừng để cảnh sát bắt em đi được không? Em cầu xin chị đó. “Hừ!” Chu Tú Nhã khẽ nói: “Phòng tập nhảy cũng có máy giám sát, sau khi cảnh sát xong thì sẽ biết cậu có cưỡng hiếp tôi hay không, gien cậu lưu trong cơ thể tôi cũng có thể làm chứng!”

Nói xong, cô ta mang cảnh sát đi vào phòng tập nhảy lấy chứng.

Rất nhanh sau đó, Mục An Phong đã bị còng tay mang

Một bên khác. đi. đi."

Mục Thiên Lam nằm ở trên giường, nói với Tiêu Thanh đang ở trên giường gấp: “Có phải An Phong đã yêu đương với một cô học sinh hám giàu hay không. Làm sao lại đột nhiên muốn em mua cho nó chiếc xe Ferrari?”

Tiêu Thanh đang muốn mở miệng, thì cửa đột nhiên bị gõ vang.

Ngay sau đó, tiếng khóc của Ngô Tuệ Lan đã vang lên. “Con gái, con mau ra đây. An Phong gặp rắc rối rồi, cưỡng hiếp một chị khóa trên của nó, đã bị bắt vào trong cục, nói là chứng cứ vô cùng xác thực, ngày mai sẽ bị khởi tố phản nó mười năm, con mau đi với ba mẹ đến xem có thể cứu được An Phong ra ngoài hay không!” “Cái gì?”

Mục Thiên Lam cùng Tiêu Thanh đứng dậy khỏi giường gấp. “Trời ạ, cái tên này. Không phải đi tập luyện nhảy hay sao, làm sao lại...

Mục Thiên Lam im lặng không nói lên lời.

Lúc này cùng Tiêu Thanh ra khỏi phòng. “Mẹ. An Phong luôn luôn trung thực, làm sao lại làm ra chuyện này?”

Mục Thiên Lam hỏi. “Mẹ cũng không biết được, trước tiên chúng ta đi qua đó xem một chút.”

Rất nhanh sau cả nhà đã đi thẳng đến cục cảnh sát.

Nửa giờ sau.

Đang ở trong phòng thẩm vẫn, nhìn thấy Mục An Phong bị còng tay ngồi trên ghế. “Chị, chị cứu em với, em không muốn ngồi trong tù, chị”

Mục An Phong khóc. “Cậu thật sự đã cưỡng hiếp chị khóa trên?” Tiêu Thanh hỏi.

Mục An Phong vừa khóc vừa nói: “Một chị khóa trên mà em đã thầm mến nhiều năm đến tìm em để tập nhảy, em cũng với chị ấy đi đến trong phòng tập nhảy. Chị ấy mặc rất ít, cho nên trong lúc tập nhảy, hai bọn em đã dựa sát gần nhau, sau đó không thể kìm chế được tình cảm đã dành cho chị ấy. Cho nên đã làm chị ấy cho... "Oa oa oa...

Nói đến đây, cậu ta gào khóc. “Lúc ấy em cũng chỉ mê muội, không nghĩ đến chị ấy sẽ báo cảnh sát, kết quả là bị bắt!” “Chị ấy nói muốn phán em mười năm tù, em nên làm cái gì đây chị!”

Mục Thiên Lam đã không biết nên nói cái gì.

Ngô Tuệ Lan cùng Mục An Minh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh đập cho Mục An Phong một trận.

Lúc này, cục trưởng Lưu đi vào trong phòng thẩm vấn, nói với Tiêu Thanh: “Tôi đã kiểm tra màn hình giám sát, lúc ấy người bị hãi đã phản kháng rất mãnh liệt, nhưng vẫn bị em vợ của ngài làm, tổng cộng máy giám sát là một trăm phút, thông qua giám sát không khó thể thấy em vợ của ngài... thật sự đã phạm tội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.