Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 241: Chương 241




Tất cả mọi người lập tức đều ném cho Ngô Thành Huy ảnh mắt đầy vẻ quái dị. Mà Ngô Thành Huy khi nghe đến người phụ nữ này cơ thể cũng cứng đờ lại, anh ta giống như bị điện giật toàn thân đình trệ ngây ngốc mà đứng yên một chỗ. “Nhược Linh, cái tượng Phật nhặt được ở cổng này rất quý giá sao?”

Ngô Bội Dao đi đến bên cạnh cô gái kia yếu ớt hỏi.

Bộ ngực của Lý Nhược Linh phập phồng lên xuống nói: “Cái tượng Phật vàng này là một bức tượng từ thời Vĩnh Lạc, được bảo tồn vô cùng hoàn hảo mà chế tác cũng rất tinh xảo, là món đồ hiếm thấy trên thế gian này. Có thể chắc chắn rằng tượng Phật vàng này được tạo ra từ bàn tay của một vị đại sư cung đình nào đó thời Vĩnh Lạc “Đoạn thời gian trước Tô Phú Bỉ ở hội đấu giá cũng đấu giá thắng được một tượng Phật vàng thời Vĩnh Lạc, không những thế nó cũng không được chế tác tốt như cái tượng Phật này, nhưng chỉ vậy thì giá của tượng Phật kia cũng lên đến 860 vạn “Lấy chất lượng cùng trình độ chế tác của cái tượng Phật vàng này để so sánh thì nó có thể được bán ở hội đấu giá ra của Tô Phú Bỉ với giá ít nhất là 1000 vạn, mà đây đã là cái giá bảo thủ rồi đấy. “Nhưng mà cái tượng này lại bị ném xuống đất, đầu gối bằng vàng của bức tượng rõ ràng đã bị văng ra ngoài, cái bệ của nó cũng bị vỡ mất một khối nhỏ, vốn dĩ tượng có ba đầu sáu tay lại bị mất đi hai cánh tay, coi như bây giờ có cố gắng dính nó lại như cũ thì cũng không thể như ban đầu được nữa rồi.” “Cho nên khi cái tượng này bị vỡ, tổn thất chí ít cũng là ba bốn trăm vạn đấy. Vốn dĩ là cái tượng Phật vàng có giá từ một ngàn đến một ngàn hai trăm vạn, hiện tại cũng chỉ đáng giá sáu trăm đến tám trăm vạn mà thôi. “Đây không phải là chuyện phung phí của trời thì là cái gì?"

Nghe xong mấy câu này, toàn bộ nhà hộ Ngô đều chìm trong sự tĩnh mịch.

Tất cả mọi người sợ ngây người!

Thực sự không thể tin nổi, cái tượng Phật mạ vàng này vậy mà có thể đáng giá một ngàn đến một ngàn hai trăm van! “Mẹ, chuyện này là sao vậy? Là ai đã ném tượng Phật mạ vàng quý giá này đi vậy?” Ngô Bội Dao nghe vậy phát điên lên bắt đầu tra hỏi.

Dì Tứ trả lời: “Là con rể của dì ba tặng lễ vật này cho ông bà nội con, anh trai con thấy cả gia đình dì ba đi xe sang trọng đến đây rồi tặng hàng giả tới nhà chúng ta khoe khoang giả bộ làm người giàu có, bởi vậy nó cho rằng dì ba con đưa đồ cổ đến đây cũng chỉ là một đồ dởm mà thôi. Cho nên nó tiện tay ném cái tượng Phật mạ vàng này ra ngoài cửa lớn a!”

Nghe thấy chuyện này, Lý Nhược Linh liền bùng nổ, xông đến túm lấy Ngô Thành Huy quát: “Anh có bệnh sao? Chỉ tiện tay liền ném nó sao, anh ném đồ cổ trân quý như vậy làm gì hả? Anh có biết chỉ một cái tiện tay của anh mà một món đồ cổ có thể được xưng là văn vật cấp bậc quốc gia đã bị anh làm hỏng hay không!?

Cô ta là con gái của gia đình buôn bán đồ cổ, cô luôn luôn yêu quý và nâng niu hết mực những món đồ cổ quý hiểm trân quý như vậy, cho nên cô ta mới cảm thấy phần nộ trước hành động làm hư hại đến đồ cổ như thế. “Tôi đã nói là anh đã gây chuyện lớn mà anh còn không tin, hừ, lần này sáng mắt ra chưa?"

Tiêu Thanh lạnh lùng hỏi, trong lòng và trên mặt thể hiện đầy vẻ không hài lòng.

Lúc này, trên mặt Ngô Thành Huy lại hiện ra nụ cười hỏi: “Nhược Linh, có phải cô nhầm lẫn hay không? Em rể của tôi là một tên nghèo rớt mùng tơi, đến tiên lương một tháng cũng chỉ có ba bốn ngàn thì làm sao có thể đưa lễ vật cho ông bà tôi là đồ cổ quý giá được chứ?” “Cho nên chỉ có thể nói, tượng Phật mạ vàng đang nằm trên tay của cô nhất định là do anh ta dùng mấy trăm tệ mua từ tiệm đồ giả nào đó mà thôi. Đây tuyệt đối không thể nào là hàng thật được!” “Đúng vậy đó Nhược Linh” Ngô Bội Linh cũng chen vào nói: “Cô mau đến nhìn cho kỹ đi, cái tượng này nhất định là hàng giả đấy, không thể là hàng thật được đâu!” “Hàng giả sao?” Lý Nhược Linh cười lạnh chế nhạo nói: “Mấy người đang nghi người mắt nhìn của tôi sao? Nếu như các người đã nhận định đây chỉ là một món đồ giả vậy thì tôi sẽ ra giá, ba trăm vạn, tôi mua ngay tại đây, thế nào?” “Cái gì!”

Cô phải tốn ba trăm vạn để mua sao? Tất cả mọi người đều mang một mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Lý Nhược Linh là con gái của gia đình buôn bán đồ cổ, đối với mấy đồ như này cô nhất định là có sự hiểu biết rõ nhất. Cô ta đã phải tốn đến tận ba trăm vạn để mua vậy thì sao tượng Phật này không có ý nghĩa cho được. Cho nên nói tượng Phật này là thật sao?

Lúc này Ngô Tuệ Lan đã tức đến muốn nổ phổi. “Thành Huy a Thành Huy, nếu cậu cảm thấy đây là đồ giả thì có thể trả tượng Phật này lại cho nó, cậu ném đi làm cái gì hả? Lần này cậu lại đem món đồ cổ quý giá như vậy ném đến hỏng, không đáng giá nữa, tổn thất lần này cậu định tính thế nào đây?” “Cậu nói rõ ràng cho tôi, tổn thất lần này định tính toán thế nào?” “Tôi tôi tôi..

Thấy mọi chuyện diễn biến như vậy làm Ngô Thành Huy lâm vào bối rối, anh ta thật sự không biết nên làm sao cho phải.

Lúc này, dì cả đứng dậy nói: “Đến bây giờ tôi vẫn không tin tượng Phật này là thật. Tên kia cũng chỉ là một tên nghèo đi giao đồ ăn mà thôi, làm sao có thể có tiền đi mua đồ cổ tăng người khác cơ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.