Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 252: Chương 252




Thật không ngờ.

Bụp bụp!

Bảy tám người bảo vệ bị Tiêu Thanh đánh ngã xuống “Chuyện này.

Đám người Ngô Thành Huy sững người.

Tên giao hàng này cũng đánh người quá giỏi rồi! "Mày chờ đấy! Mày cứ chờ đấy cho ông!”

Hoắc Kim Huy tức giận nói: "Tao phải gọi điện thoại cho ba tao, gọi người đến chém chết mày, tao sẽ cho mày biết cái giá khi đánh tao là như thế nào.

Nói rồi anh ta thở hồng hộc gọi điện thoại. “Ba, con bị đánh ở câu lạc bộ suối nước nóng ở Golden Coast, tên đó có chút bản lĩnh, ba mau cho người đến trả thù cho con"

Hoắc Kim Huy tức giận nói: “Hộ quốc chiến soái đưa người nhà đến Vĩnh Châu du lịch, ba giao cho con một vụ lớn như vậy là muốn hại con đúng không?" “Vậy ba không quan tâm đến việc con bị người ta đánh đúng không?"

Hoắc Thiệu Đông im lặng mấy giây, nói: “Con bảo anh đất. ta cứ chờ đó, ba đưa người đến ngay

Hoắc Kim Huy cúp máy rồi hét lên với Tiêu Thanh: “Ba tạo bảo mày cứ chờ đấy, ông ấy đưa người đến ngay. Mày mà dám trốn xem, cho dù chạy đến chân trời góc bể tạo cũng moi mày ra. “Được."

Tiêu Thanh kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống. “Tao chờ ba mày đến, xem ông ta giết mày hay giết “Là cậu Hoắc!”

Con cháu nhà họ Ngô và bạn bè của họ đều hoảng sợ.

Ngô Thành Huy giật mình. Vội vàng buông tay ra. Tiêu Thanh cười trên nỗi đau của bọn họ nói: “Anh gặp rắc rối lớn rồi!” “Anh cho là tôi là anh sao, còn vướng phải rắc rối lớn, không có chuyện gì cả.

Ngô Thành Huy tức giận nói, sải bước đến chỗ Hoắc Kim Huy, cười cười nói: “Xin chào, cậu Hoắc, tôi là Ngô Thành Huy. Mạnh Hạo Nhiên là em rể của tôi. Chúng ta đã từng uống rượu với nhau.” “Từng uống rượu với tao đã cho là mình tài giỏi, dám ôm người đã ký hợp đồng với tao đúng không?”

Hoắc Kim Huy tức giận hỏi. “Xin lỗi! Xin lỗi!”

Ngô Thành Huy cúi đầu xin lỗi. “Thẩm Hải Băng mau đến đây!” Hoắc Kim Huy hét lên.

Thẩm Hải Băng sợ hãi chạy lại. tao."

Ba!

Hoắc Kim Huy tát cô ta một cái, tức giận nói: “Cô đúng là người phụ nữ không đơn giản, đã quyến rũ công tử nhà giàu rồi muốn qua đêm với người khác. Lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy, ông đây ký hợp đồng với cô để làm gì?”

Thẩm Hải Băng bật khóc. “Tổng giám đốc Hoắc, không phải như vậy, là bạn của anh ta đến dụ dỗ tôi, bị tôi tát một cái, anh ta liền đi ra ngoài nói là con trai của người giàu nhất là em rể của anh ta, nếu tôi không qua đêm với anh ta, anh ta sẽ nói với em rể kêu anh không ký hợp đồng với em nữa, em rất sợ hãi nên mới đồng ý qua đếm với anh ta.”

Hoắc Kim Huy nghe vậy, nhìn Ngô Thành Huy bằng đôi mắt tức giận, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Quỳ xuống!”

Ngô Thành Huy không quỳ, nhưng cả người toát mồ hôi lạnh, nặn ra một nụ cười méo mó: “Cậu Hoắc, cậu có thể nể mặt em rể Mạnh Hạo Nhiên của tôi mà tha cho tôi một lần không?” “Tao bảo mày quỳ xuống, mày có nghe thấy không?” Hoắc Kim Huy tức giận hét lên.

Huych!

Ngô Thành Huy lập tức quỳ xuống, cả người run rẩy, sợ hãi nói: “Cậu Hoắc, tôi biết tôi sai rồi, cậu tha cho tôi được không?”

Anh ta không ngờ là Hoắc Kim Huy sẽ đến, nếu không thì cho anh ta thêm mười lá gan anh ta cũng không dám khua môi múa mép như vậy.

Vốn dĩ anh ta chỉ muốn dọa Thẩm Hải Băng một chút rồi lừa cô ta qua đêm thôi nhưng không ngờ lại rước họa vào thân. “Tha cho cái đầu mày, ông đây tốn bao nhiêu tiền để ký hợp đồng với Thẩm Hải Băng, là để tiện ngủ với cô ta hơn, con mẹ nó anh mày dám hớt tay trên của tao, ngủ với cô ta trước, ông đây có thể tha cho mày sao?”

Nói rồi, Hoắc Kim Huy hét lên: “Chặt đứt cánh tay anh ta ôm Thẩm Hải Băng đi!” “Vâng, cậu Hoắc!”

Bảy tám người vây lấy Ngô Thành Huy. “Đừng mà!”

Ngô Thành Huy sợ hãi kêu gào: “Tôi muốn gọi điện cho em rể tôi, cậu Hoắc cậu có thể khoan hãy ra tay trước được không?" “Gọi! Mày gọi đi!”

Hai tay Hoắc Kim Huy chống nạnh, vô cùng tức giận nói: “Ông đây lại muốn xem xem, Mạnh Hạo Nhiên có dám đến cứu mày hay không!” “Được được được!”

Ngô Thành Huy lấy điện thoại ra, gọi điện cho Mạnh Hạo Nhiên, kể cho anh ta nghe mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.