Hoắc Kim Huy vỗ đầu mạnh một cái. “Sao tôi quên điều này rồi?”
Anh ta lập tức cười ha hả lên, kêu gào về phía Tiêu Thanh: “Nhìn thấy ba tao, mày còn dám ngồi, quả là chán sống rồi. Đợi lúc ba tao rút Sa Ưng chĩa vào đầu mày, tao xem mày còn ngồi được hay không!”
Kết quả anh ta vừa dứt lời.
Liền thấy Hoắc Thiệu Đông dừng bước trước mặt Tiêu Thanh, đột nhiên kh lưng chín mươi độ, dùng giọng điệu kính cẩn nhất từ trước đến nay nói: “Hoắc Thiệu Đông của Vĩnh Châu, cúi chào anh Tiêu!”
Tiêu Thanh thản nhiên thốt ra một chữ: "Ừ"
Con người bất ngờ kinh hãi.
Tất cả mọi người ngây ra nhìn cảnh này.
Đám người Hoắc Kim Huy, Ngô Thành Huy, Mạnh Hạo Nhiên, Ngô Bội Nghi càng há hốc mồm đến mức có thể nhét một nắm tay vào. Quả thật không dám tin, đường đường là vua thế giới ngầm, lại cúi đầu quỳ lễ một shipper. Đây quá không hợp logic rồi!
Cũng cảm thấy thế giới này quá điên cuồng rồi! “Trời mẹ!”
Mục An Phong bị kinh hãi đến nhảy dựng lên. "Anh rể, ông ta, ông ta, ông ta... Sao không chém anh, còn chào anh?"
Mục Thiên Lam cũng che miệng lại. Trong mắt toàn là sự kinh ngạc, chấn động, không thể tin nổi.
Lúc này, Hoắc Thiệu Đông cười khà khả nói: "Chẳng qua tôi là một con chó của anh Tiêu mà thôi, cậu ấy bảo tôi cần ai thì tôi cắn người đó, tôi nào dám cắn anh Tiêu!”