“Vâng!”
Lập tức có mấy người cao to bắt Mạnh Hạo Nhiên đến trước mặt Tiêu Thanh, ẩn Mạnh Hạo Nhiên quỳ xuống. “Hoắc Thiệu Đông. Ông dám đối đãi như thế với tôi, không sợ ông tôi trả thù ông sao?”
Mạnh Hạo Nhiên cả giận nói.
Chát chát chát!!!
Hoắc Thiệu Đông tát anh ta hai cái bạt tai lên mặt. “Còn dám uy hiếp tôi một câu, tôi sẽ cắt đứt chân chó của cậu!”
Sau đó, ông ta nhìn về phía Tiêu Thanh: “Ngài Tiêu, còn có ai đắc tội ngài không?”
Tiêu Thanh không mở miệng, Mẹc An Phong chỉ Ngô Bội Nghi và Từ Lượng, nói: “Bọn họ đều đắc tội với anh rể tôi.”
Sau đó, hai người này đều bị người của Hoắc Thiệu
Đông ép quỳ gối trước mặt Tiêu Thanh. “Ngài Tiêu, ngài muốn xử trí những người này như thế nào?” Hoắc Thiệu Đông hỏi.
Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Cắt đứt tay chân hết đi.”
Vừa nghe vậy!
Người của nhà họ Ngô đều luống cuống! “Đừng, Tiêu Thanh, bọn họ đều là thân thích của cháu, cháu không thể đối xử với bọn họ như vậy, Tiêu Thanh!” Mợ cả dẫn đầu nói với Tiêu Thanh ở trước mặt. “Đúng vậy, Tiêu Thanh. Bội Nghi là chị họ của Thiên Lam, Hạo Nhiên là anh rể họ của Thiên Lam, Thành Huy là anh cả họ của Thiên Lam. Cháu là chồng của Thiên Lam, nên muôn ngàn lần cháu không thể hại người thân của Thiên Lam!”.
Mợ hai cũng đi lên trước khuyên nhủ
Sau đó cậu cả cậu hai cũng rối rít khuyên bảo
Tiêu Thanh cười nhạt. “Hỏi Lão Hoắc một chút. Nếu giao cho ông xử lý, ông sẽ xử lý như thế nào.
Không chờ bọn họ hỏi, Hoắc Thiệu Đông chỉ Ngô Thành Huy: “Nếu để cho tôi xử lý, tôi tuyệt đối sẽ đào hố chôn sống những người này.” “Về phần ba người còn lại. Tôi sẽ trực tiếp chặt tay và chân của họ thay vì cắt đứt. “Cho nên ngài Tiêu xử trí bọn họ đã rất nhẹ rồi, đã là rất niệm tình, mấy người được lợi mà không biết, còn léo nha léo nhéo. Tôi sẽ xử trí bọn họ theo phương thức của tôi!”
Vợ chồng cậu cả và vợ chồng cậu hai, nhất thời ngay cả một rắm cũng không dám thả.
Cắt đứt tay chân chỉ là đầu khớp xương bị cắt đứt. Còn có thể nối liền, nếu bị chém đứt thì trên cơ bản là không có hy vọng.
Còn chôn sống Ngô Thành Huy, thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng! "Hoắc Thiệu Đông, ông không sợ ông tôi gọi dượng và kéo cả đám người tới tiêu diệt ông sao?”
Mạnh Hạo Nhiên rống giận.
Tiêu Thanh nói: “Dượng cậu là ai?”
Mạnh Hạo Nhiên ngạo nghễ nói: “Dượng tôi là lữ đoàn trưởng Cao Bằng Trạch của lữ đoàn đặc công số sáu Long Võ ở tổng cục chiến tranh Đông Kinh, có thể hù chết ông đấy?” “Thức thời thì để Hoắc Thiệu Đông thả tôi đây đi, bằng không đến lúc đó ngay cả ông cũng bị xử lý!
Tiêu Thanh nở nụ cười.
Lữ đoàn trưởng Cao Bằng Trạch và Triệu Minh Vũ của lữ đoàn đặc công số sáu đều từng là cấp dưới của anh, hai năm trước nhậm chức do điều từ ch tổng cục chiến tranh Tây Kỳ đến tổng cục chiến tranh Đông Kinh.
Triệu Minh Vũ thấy anh cũng phải cung kính gọi anh một tiếng đại ca hoặc Thần soái, Cao Bằng Trạch thì càng không cần phải nói. “Sợ phải không?”
Mạnh Hạo Nhiên đắc ý nói: “Sợ thì quỳ xuống cho tôi!”
Tiêu Thanh búng ngón tay. “Đánh anh ta. “Vâng!”
Hoắc Thiệu Đông lấy cây gậy cao su của thuộc hạ, rồi đập cho Mạnh Hạo Nhiên một trận.
Làm mắt của người ở chỗ này đều nhìn cho rõ.
Xem lại lịch của Tiêu Thanh này thế nào mà có thể khiến cho Hoắc Thiệu Đông nghe anh nói như thế!
Sau một trận hành hung, Mạnh Hạo Nhiên nằm trên mặt đất, giống như chó chết. "Hu hu hu..."
Ngô Bội Nghi khóc lóc.
Tiêu Thanh nói với cô ta: “Tôi nói rồi, vừa rồi cô đắc ý bao nhiêu, đến lúc đó cô sẽ phải khóc thê thảm bấy nhiêu, hiện tại ứng nghiệm rồi nhỉ?” “Rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bội Nghi khóc hỏi.
Tiêu Thanh phun ra vài từ: “Người cô không chọc nổi.
Mẹc An Phong giơ ngón tay cái lên: “Anh rể, em đột nhiên phát hiện, anh thật sự rất đẹp trai, nhất định chính là một đối với chị em mà trời đất tạo nên!” "Ha ha!"
Tiêu Thanh cười nói: “Chỉ bằng những lời này của cậu, anh rể sẽ thưởng cho thưởng cho cậu
Nói xong, anh chỉ Thẩm Hải Băng: “Lão Hoắc, gọi cô ta qua đây, để hầu hạ cậu em vợ của tôi cho tốt.”
Không cần Hoắc Thiệu Đông mở miệng, Thẩm Hải Băng đã chạy tới, ấn Mẹc An Phong trên ghế ngồi, sau đó bóp lưng cho Mẹc An Phong.