Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 284: Chương 284




"Mà chú hai cháu là người cũ của đội bảo vệ hộ quốc chiến thần, thủ trưởng của chú cháu là chỉ huy Triệu Minh Vũ, thậm chí anh ta còn là người được hộ quốc chiến soái yêu quý. Vì vậy, chỉ cần chủ hai cháu ở trước mặt hộ quốc chiến soái nói một tiếng về chuyện Hoắc Thiệu Đông đánh cháu, chắc chắn rằng với tính cách của hộ quốc chiến soái thì người ta sẽ không im lặng đâu. Nhẹ thì cảnh cáo Hoắc Thiệu Đông một chút còn nặng thì trực tiếp ra tay xử lý" Lời Mạnh Thiếu Phương vừa nói ra khiến cả nhà họ Mạnh đều vui vẻ. "Thiếu Phương, con nói thật hay đùa vậy. Trước đây Bằng Trạch là người thuộc hộ quốc chiến soái sao?" Ông cụ Mạnh kinh ngạc hỏi lại. "Đúng vậy ông cụ. Anh Bằng Trạch..." Mạnh Thiếu Phương đang định khoe khoang công việc cũ của chồng. Cao Bằng Trạch kéo người Mạnh Thiếu Phương lại, tức giận nói: "Tôi đã nhắc nhở bà trước đó rồi mà, không cần phải lôi chuyện từ xưa của tôi ra khoe khoang, sao bà con lấy chuyện này ra để nói?"

Sau đó, Cao Bằng Trạch lại nhìn về phía ông cụ Mạnh, nói:"Đúng vậy, ngày trước tôi là người cũ của hộ quốc chiến soái. Mọi người trong nhà biết chuyện đó là được, đừng có dùng danh nghĩa của tôi mang ra ngoài để khoe khoang, càng không được lấy danh nghĩa của tôi đi chèn ép người khác." "Hộ quốc chiến soái không thích mạng chuyện này ra ngoài khoe khoang, nếu để cho người đó biết người thân của tôi lấy danh nghĩa ngày trước ở chỗ người đó ra đi chèn ép người khác thì sẽ gọi tôi đến dạy lại cho tôi biết cách làm người. Ngoài ra, tôi càng không muốn mấy người lợi dụng danh nghĩa của tôi để lấy lợi ích về cho nhà họ Ngô, mọi người nghe rõ chưa? Nếu không tôi sẽ bị người nhà mấy người làm hại." "Hiểu rồi... hiểu rồi... Mọi người trong nhà họ Ngô đều thi nhau gật đầu đồng ý.

Mạnh Hạo Nhiên cười nói: "Chỉ cần chú hai có thể tiêu diệt Hoắc Thiếu Đông, con sâu làm rầu nồi canh là tốt rồi." "Việc này thì cháu yên tâm, cứ để cho tôi. Cháu không đánh lại được Hoắc Thiệu Đông thì tôi cũng sẽ ra đòn cảnh cáo ông ta, để về sau ông ta không dám động đến cháu nữa." Cao Bằng Trạch vỗ ngực, nói. "Đây đúng là chuyện quá tốt rồi!" Mạnh Hạo Nhiên vui vẻ không ngừng.

Ngay sau đó, tin tức liền truyền đến tại Ngô Bội Nghi

Ngô Bội Nghi nhận được thông báo, ngay lập tức mặc hỉ phục trên người đi xuống tầng, mừng rỡ nói: "Con nói cho mọi người một tin tốt, chú hai của Hạo Nhiên là đoàn trưởng của lữ đoàn đặc công đến tham dự lễ kết hôn của con với anh Hạo Nhiên. Chủ hai của anh ấy còn nói buổi tối sẽ đi cùng với Triệu Minh Vũ chỉ huy của lục quân mở tiệc chào mừng hộ quốc chiến soái. Rồi sau đó sẽ nói về chuyện Hoắc Thiệu Đông đánh Hạo Nhiên ở trước mặt hộ quốc chiến soái, nhân dịp đó nhờ người ta ra tay xử lý kẻ gây hoạ Hoắc Thiệu Đông." "Thật sao?" Mợ cả, mợ hai, Ngô Thanh Huy và những người khác đều cực kỳ phần khích. "Đúng vậy!" Ngô Bội Nghi gật đầu như giã tỏi, cô ta nhỏ giọng nói: "Nói cho mọi người biết một bí mật. Mọi người không được nói chuyện này ra ngoài đầu. Thật ra thì chủ hai của Hạo Nhiên là từng là người trong hộ quốc chiến soái nên những lời ông ấy nói ra cực kỳ có uy lực, chắc chắn ngày Hoắc Thiệu Đông mất sự tự do không còn xa đâu."

Lời Ngô Bội Nghị vừa nó ra, từ trên xuống dưới nhà họ Ngô đều cực kỳ phấn khích. Ngô Thành Huy lại vui vẻ muốn chết: "Nói như vậy là lần này Hoắc Thiệu Đông không còn nhảy nhót được nữa. Nếu không còn chỗ dựa vững chắc là Hoắc Thiệu Đông thì chúng ta có hàng nghìn biện pháp để đối phó với Tiêu Thanh?" "Đúng vậy!"

Ngô Bội Nghi gật đầu, nói: "Hạo Nhiên đã nói rằng trước tiên là nhà chúng ta cần giữ chân Tiêu Thanh lại, không để cho anh ta về Vĩnh Châu. Đợi đến khi nào Hoắc Thiệu Đông bị giết sạch sẽ, Hạo Nhiên sẽ ra tay với Tiêu Thanh, vì vậy mọi người nhanh chóng đến khách sạn giữ chân người nhà họ Mục lại mời họ tham dự lễ kết hôn của con, ngàn vạn lần đừng để cho nhà bọn họ quay về Vĩnh Châu!" "Để chúng tôi xử lý chuyện này cho!" Mợ cả và mợ hai nắm tay nhau lên một xe ô tô Porsche, lái xe về phía khách sạn Ngô Tuệ Lan đang ở.

Vào lúc này, ở khách sạn, sau khi cả nhà Mục Thiên Lam vừa ăn sáng xong, Ngô Tuệ Lan cười nói: "Thiên Lam, tối hôm qua con và Tiêu Thanh thắng được chín mươi tỷ, hai đứa trả lại cho mẹ hai mươi tư tỷ, vậy tính ra hai đứa còn sáu mươi sáu tỷ thì có thể cho mẹ ba mươi tỷ được không?" "Bọn con không thể cho mẹ được!" Mục Thiên Lam nói: "Cho mẹ tiền để rồi lần nào mẹ cũng cầm đi đánh bạc rồi bị thua lỗ à? Với lại trong nhà còn có mười hai tỷ cũng đủ để mẹ tiêu xài trong nhiều năm, mẹ còn muốn lấy thêm nhiều tiền nữa để làm gì?"



Cô nói tiếp: "Con phải để dành cho An Phong chút tiền cưới, còn lại phải đầu tư vào công ty để giúp công ty ngày càng lớn mạnh hơn. Vì vậy. mẹ đừng nhớ thương mãi số tiền của con nữa!"

Ngô Tuệ Lan trở nên không vui, bà ta tức giận đập bàn: "Mẹ sinh ra con để làm gì. Con có nhiều tiền như vậy, nếu con không cho mẹ một chút, con không muốn là con gái bảo bối của mẹ nữa đúng không?" "Mẹ không đi cá cược nữa, mẹ sẽ dùng số tiền đó để mua một căn nhà để ở. Mẹ làm như vậy đã được chưa?"

Mục Thiên Lam nói: "Mẹ không cần phải lo lắng về chuyện mua nhà đâu. Nửa năm sau, con sẽ để cho nhà mình chuyển đến Bảo Đỉnh Quốc tế và sống trong một căn hộ lớn ở đó."

Ngô Tuệ Lan nghe thấy lời con gái nói, trong lúc nhất thời không làm loạn lên nữa. "Giá nhà ở Bảo Đỉnh Quốc tế lên đến khoảng ba mươi triệu một căn hộ, nếu con đã nói nửa năm nữa sẽ để nhà chúng ta chuyển đến căn hộ lớn ở đó thì mẹ cũng sẽ không đòi tiền con nữa, nhưng với một điều kiện con nói thì phải biết giữ lời, không được lừa dối mẹ, con nhớ rõ chưa?"

Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Chuyện đó thì mẹ yên tâm. Con sẽ không lừa dối mẹ đâu." "Chuyện này không khác gì nhau đâu." Ngô Tuệ Lan cười vui vẻ.

Ngô Tuệ Lan nghĩ thầm, nếu nửa năm nữa nhà bà ta có thể chuyển đến căn hộ lớn ở Bảo Đỉnh Quốc tế thì mặt mũi của bà ta trong giới càng lớn hơn, địa vị trong xã hội cũng được tăng thêm mấy bậc. Hơn thế nữa, những người sống ở khu đó đều là những người giàu có! "Mẹ, chúng ta về Cổ Cảnh đi. Sáng nay, phó chủ tịch công ty có gọi điện thoại đến nói ở công ty đang gặp chút rắc rối cần con có mặt ở đó để xử lí. Dù sao thì lễ cưới của Bội Nghi cũng không bắt buộc nhà chúng ta phải đến nên ở có ở lại đây cũng không cần thiết đâu, con nói đúng không?"

Mục Thiên Lam nói. "Hôm nay không về, còn ngày mai thì tính sau đi.” "Vì sao hôm nay mẹ không về?" "Bởi vì mẹ muốn chờ đến tối hôm nay để nhìn xem Chấn Huy có thể ôm được đùi Hộ quốc chiến soái không. Nếu Chấn Huy có thể làm được, mẹ không muốn có đứa con rể là Tiêu Thanh"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.