Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 288: Chương 288




Trong lòng Mạnh Hạo nhiên thầm nói: “Đợi Tiêu Thanh tiêu đời rồi, cô không đi bước nữa cũng khó. “Ồ, đây không phải là cô Mục Thiên Lam đợt trước bị lộ ảnh bikini à?” Gia đình Ngô Tuệ Lan bước vào phòng tiệc, có người đã nhận ra Mục Thiên Lam, rất nhanh sau đó có không ít người đến vây quanh họ. Mỗi người một câu hỏi tới tấp. “Mục Thiên Lam, nghe đồn dạo trước, hộ quốc chiến soái từng mang sính lễ đến tặng cho cô, có chuyện như vậy thật không?” “Mục Thiên Lam, sao cô lại từ chối hộ quốc chiến soái?" “Mục Thiên Lam, bây giờ cô có hối hận đã từ chối hộ quốc chiến soái không?”

Mục Thiên Lam bị hỏi đến mức không biết nên trả lời ra sao nữa.

Ngô Tuệ Lan cười nói: “Mọi người nghe tôi nói, khi trước con gái tôi từ chối hộ quốc chiến soái là vì nó không biết tuổi tác của hộ quốc chiến soái lớn đến thế nào, vì thế mà đã bỏ lỡ một cơ hội phát triển.” “Nhưng cũng không có vấn đề gì, con trai của thống soái Danh Châu, Định Chấn Huy cũng rất có tiền đồ, cậu ta rất thích Thiên Lam nhà tôi, hiện giờ cậu ta cũng có mặt tại khách sạn này. Còn đang bận chăm lo cho công việc của hộ quốc chiến soái, đợi cậu ta nương nhờ được vào hộ quốc chiến soái, con gái tôi gả cho cậu ta cũng được nở mặt nở mày” "Cái gì? Hộ quốc chiến soái đến Sheraton dùng bữa u?"

Rất đông người kinh ngạc cất tiếng hỏi.

Ngô Tuệ Lan nhanh miệng nói: “Đúng thế đúng thế, khoảng bảy giờ ba mươi hộ quốc chiến soái sẽ tới Sheraton dùng bữa

Lời bà ta vừa nói ra khỏi miệng thì không biết ai la lên một tiếng. “Thế thì còn ăn tiệc cưới cái quái gì nữa, đi xem hộ quốc chiến soái thôi.”

Một lát sau.

Rầm rầm rầm!

Mọi người trong phòng tiệc đều túm tụm thành nhóm mà lao ra ngoài. Phòng tiệc vốn dĩ đang rất huyên náo trong phút chốc trống trơn, chỉ còn lại vài người. “Dì ba, dì làm vậy chẳng phải là đang gây chuyện đấy ư, khách khứa đi hết rồi, hôn lễ này của cháu và Hạo Nhiên còn tổ chức thế nào nữa đây?”

Ngô Bội Nghi giận hờn thở hổn hển trách cứ

Ngô Tuệ Lan cười nói: “Bội Nghi, cháu như thế là không hiểu chuyện rồi, cháu với Hạo Nhiên nên đi cùng mọi người chặn hộ quốc chiến soái lại chứ. Nếu có thể mời được hộ quốc chiến soái đến chúc phúc cho thì các cháu được nở mày nở mặt đến thế nào chứ.” “Đúng thế!”

Ông cụ Mạnh vỗ mạnh vào trán. "Mọi người đừng có cử đứng mãi ở đây nữa, buổi tiệc bắt đầu muộn một chút đầu vấn đề gì, có thể mời được hộ quốc chiến soái đến đây uống một ly rượu mừng mới là chuyện lớn kìa!”

Lúc này, tất cả mọi người đều đang vây kín lấy tầng một sảnh khách sạn. “Hộ quốc chiến soái lúc nào mới tới vậy?”

Hộ quốc chiến soái sẽ đến thật chứ?” “Liệu chúng ta có được vinh hạnh trông thấy dung mạo của hộ quốc chiến soái không?” Có tới cả ngàn người đang ùn tắc ở sảnh, cảnh tượng này dọa cho Đinh Chấn Huy sợ chết khiếp, anh ta hét lớn lên. “Trở về phòng đi, mọi người mau quay lại phòng đi, hộ quốc chiến soái không đến đâu, mọi người nhầm rồi, mau quay về phòng của mọi người đi, đừng có đứng chặn ở đây.

Nếu như hộ quốc chiến soái đến trông thấy cảnh đám đông ùn tắc thế này, cơm không ăn nữa, anh ta chẳng phải cũng chẳng còn cơ hội dâng trà rót nước cho hộ quốc chiến soái nữa ư? “Chấn Huy, không phải cháu nói là hộ quốc chiến soái sẽ đến ư, sao giờ lại bảo hộ quốc chiến soái không đến nữa rồi.” Ngô Tuệ Lan chạy đến trước mặt Đinh Chấn Huy hỏi.

Đinh Chấn Huy khóc không ra nước mắt. “Tin hộ quốc chiến soái đến đây dùng bữa là do dì làm lộ ra ngoài à?” “Đúng thế.” Ngô Tuệ Lan hỏi: "Dì muốn mọi người trông thấy cháu đón tiếp hộ quốc chiến soái, mở mang tầm nhìn của họ về thể diện con rể tương lai của dì, vậy cũng không được ư?”

Đinh Chấn Huy nghe xong chỉ cười hề hề. “Dì Lan nói cũng phải, để mọi người mở mang tầm mắt về thể diện của cháu cũng được.”

Ngô Tuệ Lan cười ha hả: “Mọi người thấy đấy, đây chính là con rể tương lai của tôi, cậu ta ở đây đón tiếp hộ quốc chiến soái tới dùng bữa, có phải rất có thể diện không?” “Có thể diện quá đi chứ!”

Mọi người trả lời. “Có phải còn có thể diện hơn cả Trường Thành không?” “Đúng thế!” “Có xứng với con gái tôi không?” “Xứng!” “Tôi có phải rất có thể diện không?” “Đúng thế!”

Ngô Tuệ Lan hỏi một câu, đám đông đáp một câu, không khí vô cùng vui vẻ. Mà Mục Thiên Lam bị mẹ mình gây chuyện đến mức chẳng biết giấu mặt vào đầu nữa.

Cứ như vậy, một đám người vây kín lấy tầng một, càng ngày càng ùn tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.