Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 292: Chương 292




Cao Bằng Trạch cười ha ha: "Ngại quá đại ca, vừa rồi tôi nóng nảy quá, xin tạ lỗi với đại ca và mẹ vợ cậu!”

Lan. diện.

Nói rồi ông cúi gập người với Tiêu Thanh và Ngô Tuệ

Ngô Tuệ Lan chỉ cảm thấy bản thân vô cùng có thể “Con rể, rốt cục con là nhân vật tầm cỡ đến thế nào, mau nói cho mẹ nghe, để mẹ được nở mày nở mặt nào.” Thái độ của bà ta với Tiêu Thanh thay đổi tận ba trăm sáu mươi độ. “Đại ca của tôi đây là “Trước đây con từng phục vụ trong quân đội, ngày đó con là tiểu đội trưởng của ông ấy, cho nên ông ấy mới gọi con là đại ca”

Tiêu Thanh cắt ngang lời của Cao Bằng Trạch. “À... Đúng vậy!”

Cao Bằng Trạch cười gật đầu. “Ông Cao, lâu rồi không gặp, tới ngồi cạnh tôi nào. Chúng ta cùng làm vài ly

Tiêu Thanh vỗ vỗ vào chỗ ngồi cạnh mình.

Mục An Phong lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Cao Bång Trach. “Đại ca, tôi mời cậu!”

Cao Bằng Trạch rót một ly rượu cho Tiêu Thanh, Tiêu Thanh đang ngồi, ông ta cũng không dám ngồi, ông ta đứng tại chỗ kính rượu Tiêu Thanh.

Mạnh Hạo Nhiên, ông lão Mạnh cho đến người nhà họ

Ngô và nhà họ Mạnh đều đang chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt họ đều mờ mịt cả.

Vốn dĩ còn muốn ỷ vào khí thế của Cao Bằng Trạch mà dẹp đi Hoắc Thiệu Đông, sau đó xử lý đến Tiêu Thanh.

Không ngờ rằng chỗ dựa đáng tin cậy nhất của họ là Cao Bằng Trạch, ở trước mặt Tiêu Thanh lại chẳng khác gì một kẻ hầu người hạ, điều này thực sự khiến bọn họ kinh ngạc ngoài dự liệu, kinh ngạc đến mức hoài nghi cuộc đời. “Tiêu Thanh, lữ đoàn trưởng Cao hơn anh đến bao nhiêu tuổi, khi anh còn làm tiểu đội trường, người ta chắc chắn đã lên cấp tiểu đoàn hoặc trung đoàn rồi, sao lại có thể không to bằng chức tiểu đội trưởng của anh chứ?”

Mục Thiên Lam lên tiếng hỏi điều cô đang băn khoăn trong lòng.

Bị cô hỏi vậy, mọi người cũng cảm thấy câu trả lời của anh có vấn đề. “Vợ à, chuyện là thế này.”

Tiêu Thanh giải thích: “Bốn năm trước, trong trận đánh với Hưng Hạ, ông Cao đã phạm sai lầm nghiêm trọng, bị giáng chức xuống tiểu đội của anh, ông ấy cùng với các anh em trong đội của anh lập thành một đội cảm tử, anh là tiểu đội trưởng, nên bọn họ đều phải nghe theo anh, dưới sự dẫn dắt của anh, tiểu đội anh đã thâm nhập được vào hậu phương bộ chỉ huy quân địch. Xử lý bộ chỉ huy của quân địch, còn giết chết được chủ soái của địch, ông Cao vì vậy mới được phục chức, ông ấy rất cảm kích anh, cho nên vẫn giữ cách xưng hô đại ca này với anh. “Đúng đúng đúng! Đúng là như vậy!”

Cao Bằng Trạch liên tục gật đầu.

Lúc đó đúng là ông ta đã mắc sai lầm bị cách chức, sau đó gia nhập vào đội cảm tử. Đích thân Tiêu Thanh đã dẫn dắt đội cảm tử này thâm nhập vào hậu phương kẻ địch, xử lý bộ chỉ huy. Đây không phải chuyện không có lửa thì làm sao có khói, đây là sự thật. Chỉ có điều tiểu đội là giả.

Mục Thiên Lam nghe xong kinh ngạc. “Chồng em lại là một anh hùng vĩ đại vậy ư?” Trong ấn tượng của cô, Tiêu Thanh vẫn luôn là một người nông dân trẻ cần cù được việc, không ngại vất vả, nhẫn nhục chịu khó.

Ban đầu khi kết hôn với anh, cô rất ghét anh, dù sao giữa cô và Tiêu Thanh không có nền tảng tình cảm, hơn nữa Tiêu Thanh lại là một phu khuân vác ở công trường, cô cảm thấy mình gả cho một người nông dân khuân vác thì rất ấm ức cho bản thân.

Nhưng dần dần thời gian trôi đi, cô phát hiện mình không hề phải chịu chút ấm ức nào.

Bởi Tiêu Thanh rất khoẻ mạnh, sức lực lại cường tráng, từ sảnh lớn đến nhà bếp anh đều có thể chu toàn, quan trọng là anh đối xử với cô rất tốt.

Anh chưa từng nỡ đánh mắng cô nửa lời, dù cho cô có ngày ngày mắng nhiếc anh, anh cũng không cáu gắt với cô, lúc nào anh cũng giữ khuôn mặt tươi cười với cô.

Cho nên cô cảm thấy rằng mình đã gặp được một chàng trai tốt.

Kể từ khi Tiêu Thanh bản đất bù cho cô hơn mười lăm tỷ tiền sính lễ, anh lại mua cho cô một căn hộ trị giá hơn chín tỷ, cô mới biết hoá ra Tiêu Thanh là con cái trong một gia đình địa chủ gia cảnh sa sút.

Cho đến hôm nay, cô lại vén lên thêm một lớp màn che nữa của Tiêu Thanh.

Lúc này cô mới biết, Tiêu Thanh từng tham gia quân đội, từng đi đánh trận, còn từng giữ chức đội trưởng đội cảm tử, thâm nhập vào hậu phương quân địch tiêu diệt bộ chỉ huy địch, bắn chết chủ soái của kẻ địch.

Cô rõ ràng không dám tưởng tượng được chồng mình lại là một vị anh hùng vĩ đại đến vậy. Trận đánh với quân Hưng Hạ đó thảm khốc đến thế nào, cô nghe trên bản tin cũng có chút hiểu biết.

Có thể nói là trong ba mươi năm trở lại đây, đó là trận đánh thảm khốc nhất, là chiến dịch cử đi số lượng bình lính nhiều nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.