Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 341: Chương 341




Triệu Minh Vũ và Cao Bằng Trạch kinh hãi đến há hốc miệng.

Triệu Minh Vũ: “Thần soái, tranh thủ gọi lão Lý đến điều trị cho bố mẹ vợ anh đi.”

Tiêu Thanh nói: “Lúc trên đường đến, tôi gọi điện thoại cho lão Lý rồi, bây giờ ông ấy đang tham gia một hạng mục nghiên cứu thuốc chủng phòng, đã vào giai đoạn quan trọng. Tôi để ông ấy nghiên cứu trước, đợi kết thúc nghiên cứu đến cũng không muộn”

Lão Lý trong lời anh là Lý Tế Thế, mệnh danh là bác sĩ hàng đầu Long Quốc, thông thạo cả Trung y và Tây y. Thường khi đánh trận, Lý Tế Thế sẽ dấn thân vào bệnh viện chiến trường, cướp người từ tay Diêm Vương, cứu không biết bao nhiêu vạn chiến sĩ bị thương nặng, được mệnh danh là Vô Song Quốc Y.

Là bảo vật quốc gia giống như Tiêu Thanh.

Mối quan hệ giữa Tiêu Thanh và ông ấy rất tốt, trước khi xuất binh đánh trận đều gọi điện thoại cho ông ấy, mà cứ gọi là ông ấy sẽ đến ngay. Nếu không phải vắc-xin bước vào giai đoạn quan trọng, bây giờ Lý Tế Thế đã đang lên máy bay đến Cổ Cảnh rôi. “Cục trưởng Lưu, đã điều tra ra hung thủ chưa?”

Bước vào văn phong cục trưởng Lưu, Tiêu Thanh hỏi. Cục trưởng Lưu lắc lắc đầu: “Qua hệ thống giám sát tiểu khu, tìm được hung thủ lái một chiếc xe van vào tiểu khu, có bốn người, bọn họ mặc đồ đen che mặt, sau khi ném mìn xong lái xe ra ngoại thành thì bị nổ, mà biển số xe là giả nên muốn tìm ra hung thủ khá khó. “Rất chuyên nghiệp.

Tiêu Thanh chống cằm, dường như đang suy nghĩ.

Lúc này, Triệu Minh Vũ nói: “Thần soái, nghe cục trưởng Lưu nói, anh giảm nát trứng của cháu trai Tống Tuấn Cơ của người lãnh đạo tài phiệt Thiên Lạc, mấy tiếng sau, nhà anh bị nổ” “Dễ đoán được mục đích hung thủ làm vậy để trả thù cho Tổng Tuấn Cơ “Mà mấy tên hung thủ này, chắc chắn là thế lực Hạ Quốc âm thầm len lỏi vào Cổ Cảnh!”

Tiêu Thanh gật đầu: “Sở dĩ tôi đập trứng của Tổng Tuấn Cư vì muốn lôi kéo mấy thế lực đó ra. Vốn nghĩ bọn họ sẽ đến tìm tôi trả thù, sau đó bắt một tù binh, sau đó cay miệng nó, triệt phá thế lực đó. “Ai mà ngờ bọn họ lại dùng chiêu này, khá là ngạc nhiên.”

Nói đến đây, anh nhìn cục trưởng Lưu: “Điều tra Tổng Tuấn Cơ này chưa?” “Điều tra rồi.” Cục trưởng Lưu nói: “Căn cứ vào điều tra Tống Tuấn Cơ, hai ngày trước đến Cổ Cảnh, xe riêng của cậu ta chạy qua chạy lại Thương hội Hạ Quốc và khách sạn Sheraton, sau khi cậu ta được đưa vào bệnh viện, không lâu sau hội trưởng Thương hội Hạ Quốc Lý Mẫn Hạo cũng đến bệnh viện. “Thông qua hệ thống giám sát thấy, ông ta nổi bão bên ngoài phòng cấp cứu, sau đó gọi một cuộc điện thoại, theo phán đoán nghiệp vụ của tôi, cuộc điện thoại kia có thể là để cho người trả thù cậu

Tiêu Thanh như đang suy nghĩ, gật đầu: “Xem ra tên Lý Mẫn Hạo này, có quan hệ mật thiết với luồng thế lực kia, hoặc có thể luồng thế lực kia do ông ta đang điều khiển không chừng.”

Triệu Minh Vũ trước mắt lóe lên: "Vậy có cần cử người tiếp cận ông ta không?" "Không cần. Tiêu Thanh xua tay: "Hung thủ nổ nát nhà vợ tôi đều xảo quyệt, chắc chắn Lý Mẫn Hạo này còn xảo quyệt hơn, cử người tiếp cận ông ta chắc chắn sẽ bị phát hiện, dễ rút dây động rừng. “Dứt khoát kệ ông ta, để ông ta thả lỏng cảnh giác, đợi khi ông ta lộ đuôi cáo thì tận diệt bọn họ!” "Vâng, Thần soái!”

Mấy ngày kế tiếp.

Buổi sáng Mục Thiên Lam đi là, tối về phòng bệnh cao cấp, có cảnh sát bảo vệ nhưng Tiêu Thanh vẫn đích thân đưa đón cô đi làm.

Sau khi Thương Mại Thiên Lam thông được dây chuyền kho và chuỗi phân phối, dù chưa giải quyết xong khủng hoảng của công ty, nhưng kinh doanh nhỏ trả tiền thuê công ty cũng không phải vấn đề lớn.

Ngược lại đoàn xe kinh doanh rất được, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Thanh, rất nhiều hàng của Thành Gia đều do hai mươi lắm chiếc xe này chở, Mục Thiên Lam thuê năm mươi tài xế, hai người phụ trách một chiếc, hầu như hai mươi bốn tiếng đều chở hàng.

Điều này làm cho Ngô Tuệ Lan trong lúc nghỉ ngơi chữa vết thương tạm cảm thấy thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.