Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 355: Chương 355




Anh đúng là giỏi bốc phét, trong khán phòng rộng lớn trước bao nhiêu người, anh nói cậu họ anh là phó tổng, anh muốn

Lời anh ta vừa dứt.

Ba tên vệ sĩ từ vị trí phía trước lập tức lao thẳng về phía Tiêu Thanh. “Dám hãm hại cậu chủ Trần, xem lần này mày chết làm sao!” “Lúc trước là giữ thể diện cho tập đoàn Cửu Châu, cậu chủ Trần không động đến mày. Bây giờ không trúng thầu, còn giữ mặt mũi cái gì chứ, mày đợi mà chết đi!” "Xạo thì sẽ chết, mày quá xạo sự, dám làm cậu chủ Trần tức giận, đợi mà gánh cơn giận của cậu chủ Trần đi!” Đám người Trần Hiền, Hàn Thanh Văn, đều hả hệ đứng dây. “Phải làm sao đây?”

Mục Thiên Lam và Tiêu Vĩnh Nhã mặt mày trắng bệch. Họ đã tận mắt chứng kiến vệ sĩ của Trần Dịch hung dữ đến mức nào, chỉ bằng một cú đẩm đã đập vỡ chai rượu cách đó vài mét, quả là một cao thủ võ thuật. Cả ba lao đến, sợ là Tiêu Thanh sẽ bị lột da rút gần mà thôi. “Không cần sợ, không đến lượt anh ra tay đầu

Tiêu Thanh bình thản như không.

Đúng như dự đoán

Chỉ nghe thấy Bạch Băng Thu tức giận hét lên: "Lôi ba tên vệ sĩ này đuổi ra ngoài cho tôi! “Vâng!”

Những vệ sĩ đã tiến vào hội trường cùng Bạch Băng Thu trước đó lao về phía ba tên vệ sĩ từ nhiều hướng.

Rất nhanh!

Choang choang choangli

Rắc rắc! Rắc

Ba vệ sĩ bị đánh ngã gục xuống đất, cả tay và chân đều bị bẻ cho gãy. “Chuyện này.

Đám người của Trần Dịch cứng đơ.

Tiêu Thanh chế nhạo: "Nhà họ Trần của anh chỉ có tài sản vài trăm tỷ, còn tập đoàn Cửu Châu có tài sản cả mấy nghìn tỷ, vệ sĩ của anh làm sao mà hung hãn bằng vệ sĩ nhà người ta được?" "Lôi mấy tên vệ sĩ rác rưởi đến đây, tác oai tác oái. Để vệ sĩ của tập đoàn Cửu Châu ăn chay sao?"

Mặt Trần Dịch xám xịt.

Bạch Băng Thu hét lớn: “Anh đã xem người khác bị đánh gãy tay chân, bị vứt ra đường bò như một con chó, còn đi bốc gạch, giao hàng nhanh như rác rưởi, cái này so với cậu chủ Trần anh, có thấy phù hợp không?” “Tôi nói cho cô biết, bác cả tôi là phó tổng đốc, có tin tôi làm cho tập đoàn Cửu Châu sống không yên ở Tề Lỗ này không?”

Bạch Băng Thu vừa nghe xong, sắc mặt càng lạnh lùng hơn. “Anh có biết lai lịch của chủ tịch đứng sau tập đoàn Cửu Châu không? Còn dám lên tiếng ở đây. Nếu hôm nay không rửa mắt cho anh thấy màu sắc thì chắc anh không biết tập đoàn Cửu Châu hùng mạnh cỡ nào!” “Người đâu, đánh gãy tay chân anh ta vứt ra đường, khiến anh ta phải bò như chó trên đường!” “Vâng!”

Mấy vệ sĩ lập tức bao vây Trần Dịch. “Không được!”

Trần Dịch bị dọa đến xanh mặt, kinh hoàng hét lên. “Các người không được đối xử với tôi như vậy. Tôi là cậu chủ lớn nhà họ Trần, các người không được "Aaaaa..."

Anh ta chưa kịp nói xong, xương tay liền gãy, khiến anh ta kêu gào đau đớn, khuôn mặt nhăn nhúm.

Đám người Mục Hải Long, Trần Hiên, Hàn Thanh Văn, Cao Dương, Mục Hải Yến bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, cả người lạnh run, giống như bị rớt vào hố băng, run bần bật. “Quăng anh ta ra đường, còn mấy người đi cùng anh ta, cũng lôi hết ra ngoài xử cho tôi.”

Bạch Băng Thu ra lệnh. "Vâng thưa Giám đốc Bạch!”

Rất nhanh, Trần Dịch bị lôi ra như một con chó chết, đảm người Mục Hải Long cũng lần lượt bị lôi ra ngoài với cái chân gãy.

Bộp bộp bộp...

Cả hội trường rầm rộ tiếng vỗ tay.

Tất cả đều khen ngợi sức mạnh của Bạch Băng Thu. “Giám đốc Bạch quá đỉnh luôn!”

Mục Thiên Lam cũng hét lên không ngừng.

Chỉ là cô không biết, người thật sự có quyền uy nhất, là Tiêu Thanh chồng cô, chứ không phải Bạch Băng Thu!

Ngay sau đó.

Những đơn vị trúng thầu đều đến ký hợp đồng hữu nghị với tập đoàn Cửu Châu. “Tốt quá rồi, thương mại Thiên Lam sắp được sống lại

Ký xong hợp đồng, Mục Thiên Lam phấn khích như rồi!” đứa trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.