Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 42: Chương 42






Mấy người thanh niên vừa đuổi theo vừa kêu lên.

Người trước mặt nghe tiếng kêu, từ hai bên đường chạy tới chặn đường của tên cướp. "Cút ngay! Tất cả cút ra cho tôi!"

Mục Hải Long móc súng đồ chơi ra, chỉa chỉa xung quanh.

"Đệch mợ!"

Người ở hai bên bị dọa sợ lập tức tản ra.

Anh ta lại cầm súng đồ chơi chỉ ra sau lưng.

Mấy người thanh niên lập tức bị sợ dừng bước. "Ai còn dám đuổi theo thì tao sẽ bắn kẻ đó!"

Mục Hải Long buông xuống một câu độc ác, rồi nhanh chân chạy về phía trước.

"Đuổi theo! Các người mau đuổi theo đi chứ!"

Ngô Tuệ Lan cùng Mục An Minh đuổi theo phía sau. Thấy mấy người thanh niên đều dừng lại, bà ta sốt ruột hô to.

"Dì, không phải chúng tôi không đuổi theo mà trong tay tên cướp này có súng. Chúng tôi không dám đuổi, sợ bị bắn chết." Có người thanh niên nói.

Thân thể mềm mại của Ngô Tuệ Lan run lên, bà ta cũng không dám chạy về phía trước nữa mà ngồi dưới đất khóc.

"Mũ phượng quý giá như vậy, làm mất bảo tôi phải sống như thế nào đây...

Mục An Minh nói: "Tuệ Lan đừng khóc, tôi đuổi theo, chết cũng phải lấy lại mũ phương!"

Ông ấy đang muốn chạy về phía trước thì một chiếc Audi dừng lại, Mục Thiên Lam cùng Tiêu Thanh từ trên xe chạy xuống.

"Mẹ ba, xảy ra chuyện gì vậy a?" Mục Thiên Lam vội vàng hỏi.

Ngô Tuệ Lan lập tức đứng lên, chỉ phương hướng, thúc giục Tiêu Thanh: "Mau đuổi theo. Mau, mũ phượng đã bị cướp lấy đi, cậu mau đuổi theo lấy lại mũ phượng, mau mau mau!"

Tiêu Thanh vừa nghe thấy vậy, không nói hai lời, chạy như điên về phía trước.

Sau khi hỏi người đi đường, chẳng mấy chốc Tiêu Thanh đã tới một công xưởng phía sau dưới chân núi, chạy như điện theo đường lên núi.

Lúc này, Mục Hải Long đã chạy đến giữa sườn núi, một đường chạy như điên làm cho một cậu ấm ít vận động từ nhỏ như anh ta thở hổn hển như chó, hai chân giống như đổ chì, đi cũng đi không được, bèn đặt mông ngồi ở trên bậc thang.

"Con mẹ nó, mệt chết ông đây, cũng may có súng đồ chơi nên không ai dám đuổi theo, nếu không đã sớm bọn họ bắt mất rồi."

Anh ta không nhịn được mà than thở.

Sau đó lại cười ha ha: "Người đàn bà ngu ngốc Ngô Tuệ Lan, bây giờ hẳn là đã báo cảnh sát rồi chứ gì? Chờ cảnh sát tới, nhất định sẽ điều tra camera giám sát khắp nơi, chờ bọn họ điều tra được tôi có thể chạy trên núi, lại lên trên núi tìm tôi thì tôi cũng đã xuống núi, ai còn biết tôi cướp mũ phượng?"

Lẩm bẩm đến đây, anh ta lại cười ha ha ha.

Đang chuẩn bị mở túi ny lon ra nhìn mũ phượng một chút thì lại thấy đường núi phía dưới có bóng người thấp thoáng.

"Không tốt!"

Trái tim của Mục Hải Long căng thẳng, lập tức chạy lên trên núi.

Không lâu sau, phía sau liền truyền tới tiếng kêu.

"Anh chạy không thoát đâu! Tôi khuyên anh ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu bị tôi bắt thì nhất định sẽ cắt đứt hai tay hai chân của anh, lại để cho anh sống trong tù mục xương!"

Nghe tiếng kêu, Mục Hải Long khóc không ra nước mắt.

"Thằng khốn Tiêu Thanh này làm sao lại đuổi theo nhanh như vậy. Nó ở công trường bốc gạch nên thể lực khỏe như trâu, dù mình có chạy thế nào cũng không thoát được!"

"Vậy nếu như bị nó bắt, Ngô Tuệ Lan biết mình làm thì còn không phải nhân cơ hội này dồn mình vào chỗ chết, vậy tôi súng cướp đồ của dân thành tội thì ít nhất cũng phải bị xử từ mười năm trở lên đó!"

"Xong rồi xong rồi! Lần này nên làm cái gì đây!"

Vì quá sốt ruột nên anh ta đã tè cả ra quần.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh đèn phía sau cách anh ta càng ngày càng gần, anh ta càng tuyệt vọng.

Vốn định cầm súng đồ chơi hù dọa Tiêu Thanh, nhưng sợ vừa nói ra tiếng sẽ bị Tiêu Thanh nghe ra là anh ta, vậy anh ta về nhà nhất định sẽ có cảnh sát đợi anh ta.

Cho nên, anh ta từ bỏ suy nghĩ hù dọa Tiêu Thanh.

"Xem ra không thể mang mũ phượng chạy thoát được, chỉ có thể trả lại mũ phượng rồi dàn xếp ổn thỏa, nếu không Tiêu Thanh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!"

Nghĩ tới đây, anh ta bỏ túi ny lon xuống đất, tắt đèn pin điện thoại di động, mượn nhờ ánh trăng chạy được một quãng đường, sau đó đổi đường


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.