Mục An Minh nổi nóng.
“ Dù gì phòng cũng còn trống, cho mẹ tôi đến ở một thời gian thì chết sao? ”
“Tôi có chết cũng không cho bà ta ở đây!” Ngô Tuệ Lan kiên quyết nói.
Hai người mặt đỏ tới mang tai, dường như sắp đánh nhau, Thiên Lam và Tiêu Thanh ngay lập tức tới can lại.
Sau một hồi thuyết phục, Ngô Tuệ Lan đồng ý cho bà cụ Mục ở đây một thời gian.
Vì vậy nửa tháng sau, bà cụ Mục sẽ dọn đến nhà Mục Thiên Lam.
Lúc này, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết.
Đêm đó, Mục Thiên Lam ngồi cạnh giường Tiêu Thanh hỏi: “Còn năm ngày nữa là đến Tết, bố anh cũng năm mươi rồi, ông nội thì tám mươi, chúng ta đến nhà ông nội anh ăn Tết, nên mua chút quà gì được đây?”
Tiêu Thanh nói: “Ngày mai anh sẽ đến nhà họ
Tiêu một chuyến, xem có được phép vào nhà họ Tiêu không, nếu anh được vào, anh sẽ thông báo cho em, nếu không được vào, chúng ta sẽ không đón Tết ở đó nữa, anh sẽ đưa bố đến Cổ Cảnh rồi gia đình chúng ta cùng nhau đón Tết ở đó.
Thiên Lam gật đầu đồng ý.
Ngay chiều hôm sau, Tiêu Thanh lên tàu cao tốc đến Nghĩa Cảnh.
Chẳng qua anh không biết, bố anh đã trở thành người thực vật!
“ Mười hai năm rồi!
Xuống xe taxi, nhìn cổng nhà họ Tiêu, anh tràn đầy xúc động.
Năm đó, anh bị đánh gãy tay chân, đuổi ra khỏi nhà, anh bò trên đường, cầu xin sự giúp đỡ của hàng xóm, nhưng không một ai giúp anh.
Vì thế, anh đã bò mấy cây số ra đường lớn cầu cứu, nhưng vẫn không có ai đến giúp anh.
Khi đó anh bất lực, tuyệt vọng, có lẽ chỉ anh mới hiểu rõ được.
Trong nháy mắt mười hai năm đã trôi qua.
Kẻ đã từng thấp kém như sâu bọ côn trùng, nay đã trở thành một chiến thần mà các nước đối thủ phải khiếp sợ!
Cũng xem như thành công trở về. “ Ồ, đây không phải Tiêu Thanh sao?"
Một chiếc Lamborghini lái vào nhà họ Tiêu, dừng ngay trước cổng, từ kính xe thò đầu ra, nhìn Tiêu Thanh vẻ chế nhạo: "Làm sao, không ở bên ngoài luôn đi, muốn quay về nhà họ Tiêu ăn Tết hả?"
Tiêu Thanh quay đầu lại nhìn, hoá ra là anh cả Tiêu Vũ, anh thản nhiên nói: “ Tôi so với anh tốt hơn nhiều, nếu bố tôi không ở nhà họ Tiêu, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại.
"Ha ha!"
Tiểu Vũ cười: " Tôi nói cậu nghe, cậu không khoe khoang cũng không chết đầu, cậu nói cậu tốt, nhìn thử xem tôi lái xe gì, còn cậu đi xe gì.”
“Chiếc xe của tôi là Lamborgini, tôi mua nó với giá ba mươi sáu tỷ, cậu tốt sao lại đi taxi về, cậu thật là ngu ngốckhi nói cậu ốt hơn tôi."
“Hơn nữa, cái bánh xe ô tô của tôi, cả đời này cậu cũng không mua nổi!”
Tiêu Thanh không muốn phí lời với anh ta, bước thẳng vào nhà họ Tiêu.
Tiêu Vũ đạp ga, anh ta ném ly trà sữa về phía Tiêu Thanh, làm cho trà sữa văng tung toé.
"Ha ha ha!"
Tiểu Vũ cười, rồi bỏ đi.
Tiêu Thanh cố gắng nhẫn nhịn.
Khi còn nhỏ, Tiêu Vũ là anh cả, nên thường bắt nạt anh như vậy.
Hơn nữa, trước khi anh trở về, vợ anh đã đặc biệt dặn dò, nếu có nóng nảy, thì cũng cố gắng nhẫn nhịn, đừng động tay động chân với gia đình, bởi vì một khi có sự va chạm, đó đều là người trong nhà, nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Quả thực anh nên cố gắng kìm nén, việc đón bố đi là chuyện quan trọng.
Anh nghe lời vợ, nên không chấp nhất với Tiêu Vũ, nếu không anh đã xé chiếc Lamborghini kia làm đôi.
“Mọi người xem, thắng nhóc bị bỏ rơi của nhà họ Tiêu không thể bám trụ ở bên ngoài, cho nên mới chạy về nhà họ Tiêu chúng ta!”
Tiêu Vũ bước ra khỏi xe, hét lên.
Bỗng nhiên.
Bach bach!
Bên trong biệt thự, bóng dáng một nhóm người chạy ra bên ngoài.
Họ đều là anh chị em của Tiêu Thanh.
Có anh hai Tiêu Mẫn, em gái thứ tư Tiêu Đình, em trai thứ năm Tiêu Hằng, em trai thứ sáu Tiêu Bân, em gái thứ bảy Tiêu Ninh, em gái thứ tám Tiêu Nguyệt, và ba đứa trẻ chừng bảy đến mười tuổi, chúng là con của cô dì chú bác, chúng được