Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 453: Chương 453




Tiêu Thanh lạnh lùng cười: "Lúc tôi bị đánh gãy tay chân, các người có coi tôi là người nhà không?” giống như sâu bọ ngoài đường, ba ngày đến nước còn không có mà uống, suýt chút nữa chết đói, các người có từng cho tôi miếng đồ ăn nào không?” tôi đau lòng, muốn cứu tôi, các người trói ông trong nhà họ Tiêu, tâm địa xấu xa thế nào không tự biết hay “Tôi muốn hỏi ông Tiêu Vĩnh Trình, lấy đâu ra cái gan ấy, bắt tôi phải nể mặt ông?” trước mặt tôi, Tiêu Vĩnh Trình ông có mặt mũi hay sao?” Dứt lời, Tiêu Vĩnh mặt đỏ tại hồng.

Ông ta thật không ngờ đến một Tiêu Thanh yếu đuối như trước có thể trở nên mạnh như thế

Mà Tiêu Vũ lại tức tới bùng nổ. “Hay cho mày Tiêu Thanh, chỉ cần ra trận đánh giặc, quen biết Vương sở trưởng là có thể không để tạo vào mắt phải không?" có tin đi cho nhà họ Trần việc của mày để nhà họ Trần giết mày không hả?” “Đi! Mày đi

Tiêu Thanh giận tím mặt: "Vẫn cho rằng tôi còn là Tiêu Thanh năm đó, có thể tùy tiên đẻ các người bắt nạt phải “Tao nói này, Tiêu Vũ, tao coi mày là người, mày mới được là người, tao không cho mày làm người, mày đến con chó cũng không “Còn dám uy hiếp cả tạo. Đừng nói là nhà họ Trần, cho dù là gia tộc giàu nhất để đó, tạo cũng không để lọt vào mất."

Lời kia vừa nói ra, cả nhà họ Tiêu ai nấy đều phẫn nộ. "Này Tiêu Thanh, mày đúng là vô pháp vô thiên!” “Thật sự cho rằng không ai trị được nó phải không?”

Tiêu Vũ lại nghiến răng ken két chỉ vào tiêu Thanh, từ kế rằng thốt ra một câu "Được, mày đợi đấy chờ tao, tao đi tới nhà họ Trần, báo cho Trần thiếu mày đã quay về Nghĩa Cảnh, tạo không tin Trần thiếu không đập chết mày!"

Dứt lời, hắn tức giận xoay người. "Đừng mà!"

Tiêu Vĩnh Nhã bật dậy, kinh sợ nói: "Tiêu Vũ, quay lại. Đừng tới nhà họ Trần, mau quay lại."

Nghe thấy lời đó, Tiêu Vũ nhướng mày, xoay người lại.

Hây!”

Tiêu Vũ Kinh ngạc nói: “Lời của tôi có thể khiến người thực vật tỉnh lại à?"

Vừa rồi Tiêu Vĩnh Nhã còn đang nằm, cho nên bọn họ không biết ông đã tỉnh lại.

Lúc này Tiêu Vĩnh Nhã đột nhiên bật dậy, đúng là khiến mọi người đều khiếp sợ. “Bố, đừng kích động, mau mau nằm xuống.

Tiêu Thanh vội vàng vỗ nhẹ sau lưng Tiêu Vĩnh Nhã. "Không!"

Tiêu Vĩnh Nhã kinh hãi nói: “Bố sợ hãi, bố không muốn con xảy ra chuyện" “Tiêu Vũ, đừng đến nhà họ Trần, đừng để Trấn thiếu đối phó Tiêu Thanh được không?"

Tiêu Vũ hừ giọng: "Muốn để tôi không đi cũng được. Bảo Tiêu Thanh quỳ xuống xin lỗi ba tôi, sau đó đi tìm Vương sở trưởng thu hồi lại lệnh sa thải Lý Hạo, nếu không tôi đảm bảo sẽ đi tìm Trần thiếu, giết chết bố con các người!"

Lời kia vừa thốt ra, Tiêu Thanh trừng mắt một cái. “Mày nhất định muốn chết?"

Anh muốn lao ra bóp chết Tiêu Vũ nhưng bị Tiêu Vĩnh Nhã giữ chặt "Làm sao, mày muốn đánh tao?"

Tiêu Vũ lạnh lùng cười, chỉ vào đầu. “Đánh đi, loại máy tới đánh tạo đi. Cái loại súc sinh như mày, đánh được ai cơ chứ. Hôm nay mày không đánh chết tạo, tạo đảm bảo Trân thiếu sẽ đánh chết mày

Anh ta vừa dứt lời,

Một cái tay đã đập trên đầu anh ta. "A!"

Tiêu Vũ kêu một tiếng thảm thiết. Tay che đầu, giận dữ quát: Thắng chó chết, mày dám đánh tao, xem thử xem tao có đánh chết mày không?”

Anh ta đang muốn động thủ.

Tiêu Thanh quát lớn: “Dám động đến ông ấy, tao sẽ khiến nhà họ Tiêu vạn kiếp bất phục!

Tiêu Vũ nghe vậy, nhìn kỹ. "Ôi mẹ ơi!

Anh ta sợ tới mức nhảy lùi lại về sau. “Ông ông ông là bác sĩ hàng đầu Long Quốc Lý Tế Thế?” "Cái gì!

Tất cả mấy người Tiêu gia, đều bị làm cho kinh sợ. Sau đó cẩn thận quan sát Lý Tế Thế. Việc này trong dại, cho nên ai nấy thất kinh, toát hết mồ hôi.

Bọn họ thế mới biết, bác sĩ hàng đầu Lý Tế Thế lại ở trong phòng. “Không sai.

Lý Tế Thế lạnh lùng nói: “Tôi chính là bác sĩ hàng đầu Long Quốc Lý Tế Thế, các người ở chỗ tôi hò hét trước mặt bệnh nhân, ảnh hưởng ông ấy nghỉ ngơi, các người ngửa đòn phải không?” “Hay là các người cảm thấy, Lý Tế Thế tôi không xử lý được mấy người các người "

*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.