Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 455: Chương 455




**********

Nửa tiếng đồng hồ sau

Tiêu Chính Thành và đám người nhà họ Tiêu lại lần nữa đến phòng bệnh của Tiêu Vĩnh Nhã “Mấy người lại đến đây làm gì?”

Sắc mặt Tiêu Thanh vô cùng không tốt.

Tiêu Vĩnh Nhã kéo mấy người lại, cười nói: “Bố, anh cả, anh hai, em bốn, em năm, mọi người đều đến sao! “Đúng thế, đúng thế

Cả đám người giả bộ cười nói.

Tiêu Thanh bây giờ làm lớn rồi, mấy người bọn họ lại đến ôm lấy chân của Tiêu Vĩnh Nhã.

Tiêu Chính Thành nói chuyện với Tiêu Vĩnh Nhã mấy câu, sau đó mới vào chủ đề chính, cười hỏi: “Tiêu Thanh, bác sĩ Lý Tế Thế đâu? Đó là nhân vật lớn. Nhà họ Tiêu chúng ta không mời được, cậu làm cách nào có thể mời được ông ấy đến chữa bệnh cho bố cậu?”

Lời này của Tiêu Chính Thành coi như là lời nghi hoặc trong lòng của cả đám người họ

Cả đám người liên dỏng hết tại lên, đợi Tiêu Thanh trả lời. Tiêu Thanh còn không hiểu mấy người nhà họ Tiêu sao? Đều là những kẻ ưa xu nịnh.

Nếu anh nói ra sự thật, đám người này sẽ xu nịnh anh, sau đó dựa hơi của anh để phô trương uy thế khắp nơi, lợi dụng ưu thể của anh để đổi lấy lợi ích của bọn họ.

Anh hận người nhà họ Tiêu, làm sao có thể làm chỗ dựa cho bọn họ được?

Vậy nên anh chỉ nói qua loa: "Lý Tế Thế đến bệnh viện để khảo sát, tôi cầu xin ông ấy cứu bố tôi, ông ấy thấy tôi có thành ý liền nhận lời. Bây giờ đã rời khỏi bệnh viện, trở về Sơn Nam rồi."

Lời nói vừa dứt, cả đám người đều tỏ vẻ hụt hẫng. “Tao cứ tưởng mày phát đạt rồi, có thể mời được nhân vật lớn như Lý Tế Thế. Không ngờ là mày đi cầu xin người ta, đúng là phí phạm" Tiêu Vũ trợn mắt nói “Đi thôi, đi thôi.

Bác gái cả xua xua tay: "Tôi thấy thật xấu hổ khi đứng với loại rác rưởi không có tiền chạy chữa mà phải quỳ gối van xin này.

Nói rồi, bà ta xoay để giày cao gót, cộc cộc bỏ đi.

Phil

Tiêu Vĩnh Nhận nhổ phì một tiếng. "Làm tôi cất công đến đây, chả được cái gì.

Rất nhanh chóng, cả đám người nhà họ Tiêu đã bỏ đi, chỉ còn lại một người là Tiêu Chính Thành vẫn còn ở lại phòng bệnh. “Vĩnh Nhã à, con đã tỉnh lại rồi, tiếp theo có dự tính gì không?"

Tiêu Chính Thành hỏi.

Tiêu Vĩnh Nhã cười đáp: "Tiêu Thanh cũng đã yên bề gia thất, con định sẽ đến Cổ Cảnh, sống cùng với vợ chồng hai đứa nó, tận hưởng niềm vui cuộc sống gia đình. "Um!"

Tiêu Chính Thành thở dài. “Lần này nếu con đi, bố e bản thân cũng không sống được bao lâu nữa, ở lại nhà họ Tiêu đến hết năm nay, đợi sang năm rồi hàng đi, sống cuộc sống mà con muốn sống" "Bo..."

Tiêu Vĩnh Nhã năm lấy tay Tiêu Chính Thành cảm giác không nỡ “Bố, đừng mũi lòng trước đạo đức giả của ông ta, chúng ta trở về Cổ Cảnh, đừng quay lại nhà họ Tiêu nữa, nơi đó toàn là người không có nhân tính, không đáng để lưu Tiêu Thanh khuyên nhủ “Mày

Tiêu Chính Thành tức giận giương trợn ngược. “Bố đừng tức

Tiêu Vĩnh Nhã trấn an Tiêu Chính Thành, vừa quay sang nói với Tiêu "Ông nội con cũng tám mươi tuổi rồi. Thôi thì cử ở nhà họ Tiêu, đợi ông nội đón sinh nhật tám mươi, chúng ta về lại Cổ Cảnh có được

Tiêu Thanh biết là bố mình rất có hiểu, đành miễn cưỡng đồng ý đừng ở bệnh viện nữa, về nhà chúng ta Tiêu Chính Thành bèn nói.

Sau đó, Tiêu Thanh công Tiêu Vĩnh Nhã xuất viện, cùng Tiêu Chính Thành về nhà họ Tiêu. “Bố, sao lại đón hai người đó về

Hai bố con Tiêu Thanh vừa bước vào nhà họ Tiêu. Bác gái cả, bác gái thứ, mợ tư đều không vui “Nhà họ Tiêu này tôi là chủ hay mấy người là

Tiêu Chính Thành tức giận: không vừa lòng, thì cút khỏi nhà họ Tiêu cho tôi, tốt nhất đừng bao giờ quay về

Cả đám người liên im lặng không

Lúc gần đến bữa tối, Tiêu Vũ giễu cợt nói: “Tôi nói nghe Tiêu Thanh, không phải hôm qua cậu khoe khoang sao, bảo trước tối nay sẽ mua một gói quả óc chó Cổ Ngoan cho Tiêu Nguyệt ăn, sao đến bữa tối rồi, vẫn không thấy túi quả óc chó đâu?”

Tiêu Đình khinh thường: "Anh ta chỉ là kẻ khoác loác, làm sao mua nổi quả chó Cổ Ngoan mà ăn “Đúng vậy!” Tiêu Hằng nói: "Chúng ta tin hằn có mà đợi anh ta mua được túi quả óc chó Cổ Ngoan, tôi tặng anh ta chiếc Ferrari của tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.